*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gương mặt của Phù Mị bị bóp chặt đến méo mó, cô vội vàng lấy tay để chống đỡ, nhưng không có một chút tác dụng nào, tức giận nói:
“Diệp Cô Thành, người làm gì vậy? Đau quá.”
Diệp Cô Thành dùng sức lấy tay đẩy Phù Mị ngã ra đất, nhìn xuống nói: “ Đồ đàn bà để tiện, người chẳng qua chỉ là thứ mua vui cho ta mà thôi, ấy vậy mà ngươi lại cho rằng mình quan trọng sao?”
“Đối với ta mà nói, ngươi chẳng khác gì những người đàn bà ở chốn lầu xanh kia, có một điểm khác nhau duy nhất đó chính là người đê tiện hơn họ gấp bội, bởi vì ít nhất họ còn làm ra tiền, còn ngươi thì sao?”
“Một đồng cũng không đáng."
Phù Mị đưa tay sờ lên gương mặt đang bị bóp đỏ của mình, nước mắt lăn dài trên má, so với nổi đau trên mặt thì nỗi đau trong tim còn tàn nhẫn hơn gấp mấy lần.
Lúc nãy khi cùng nhau ân ái, Diệp Cô Thành liền nguyền rủa bên tại cô rằng ngay cả một người làm gái cũng không bằng.
“Cô Thành, có phải ta đã nói sai gì rồi hay không?”Phù Mị cố kìm nén đau lòng, không muốn từ bỏ tia hy vọng cuối cùng này: “Có phải sợ ở cùng với ta huynh sẽ không được tự do? Huynh yên tâm, ta chỉ cần một danh phận mà thôi, cho dù bên ngoài huynh có bao nhiều phụ nữ ta cũng không quan tâm đâu.”
“ Hơn nữa, tốt xấu gì ta cũng là con gái nhà họ Phù, huynh đừng quá đáng như vậy”
Lời vừa dứt, trên mặt của Phù Mỹ lập tức bị giáng xuống cái tát đau đớn: “Ngươi cũng có tư cách là con gái Phù Gia sao! Người cho rằng người là Tô Nghênh Hạ sao?”
Lời nói của Diệp Cô Thành như xát muối vào vết thương của cô, cô tức gật hét lên: “Diệp Cô Thành.”
Nói xong, Phù Mị giận dữ bò đến bên giường, thay quần áo, nộ khí đùng đùng đóng sầm cửa lại rồi ra khỏi nhà.
Diệp Cô Thành kinh bỉ mà phun một ngụm nước bọt ra đất, đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Phù Mị: “Nếu không phải vì Hàn Tam Thiên, người cho rằng ta đây lại thèm động vào một con đàn bà đê tiện như ngươi sao?”
Phù Mị ra khỏi thành, sau khi trở về phủ đệ Diệp gia của Thiên Hồ thành, cơn tức giận này không thể nuốt trôi, cấu nói đó của Diệp Cô Thành là người cho rằng người là Tô Nghênh Hạ sao, giống như một cây kim đâm thẳng vào trái tim cô.
Cánh cửa khẻ vang lên, Diệp Thế Quân đã uống đến mức say bí tị, bước lão đảo trở về Diệp gia.
Nhìn thấy bộ dạng khó coi này của Diệp Thế Quân, nhưng Phù Mị lại không hề tức giận mà như đang toan tính điều gì đó, vừa bị Hàn Tam Thiên
cự tuyệt vừa bị Diệp Cô Thành ruồng bỏ, cô ngoài Diệp Thế Quân ra thì còn con đường nào khác sao? Cô nhẹ nhàng đứng dậy, tiến đến bên cạnh giường ngồi xuống: “Thế Quân, sao lại uống say như vậy?”
Diệp Thế Quân lắc đầu cười khổ: “Mị nhi, tâm trạng của ta không tốt, các trưởng bối của Diệp gia gọi ta đến từ đường để giáo huấn cả đêm, tại ta bây giờ không chịu nổi nửa rồi.”
Mặt mày Phù Mị đột nhiên căng ra, cô đương nhiên biết được rằng các vị trưởng bối của Diệp gia vì sao lại muốn dạy dỗ Diệp Thế Quận.
“Ngươi nói, tất cả mọi chuyện chúng ta gây ra cho Hàn Tam Thiên, có phải hoàn toàn sai lầm không?” Diệp Thế Quân buồn rầu nói:
“Lật đổ Hàn Tam Thiên nhưng chúng ta có được gì không? Cái gì cũng không có ngược lại mất đi lại vô cùng nhiều.”
“Không có người chống lưng, tất cả việc làm của chúng ta đều bị người khác chỉ trích, nếu biết trước như vậy, thà không làm gì còn hơn.”
Phù Mị thở một hơi dài, thực chất lần này bọn họ đã thua triệt để, bây giờ nhìn lại mới nhận ra quyết định này thật sự ngu ngốc, nhưng đối với Diệp Thế Quân, Diệp Cô Thành, và Phù Mị mà nói, điều mà có thể an ủi bản thân họ chính là giết chết Hàn Tam Thiên, thì mới không còn bất cứ sự đe dọa nào với bọn họ nửa.
“Chuyện gì đã qua hãy để trôi qua, tương lai mới là thứ quan trọng.”Phù Mị vỗ vỗ lưng như an ủi hắn, thực chất như đang an ủi bản thân.
Diệp Thế Quân gật đầu, ngước nhìn Phù Mị rồi kéo cô nằm xuống giường.
Phù Mị đưa đôi mắt vô thần, ngây ngốc nhìn đầu giường đang đung đưa, đau đớn tận tim gan.
Tại sao cùng là con gái của Phù gia, mà Tô Nghênh Hạ chỉ cần ở bên cạnh Hàn Tam Thiên liền dễ dàng hưởng thụ vinh quang, còn cô lại rơi vào hoàn