“Đáng lẽ tôi đã trở về, định ăn cơm trưa xong sẽ rời đi, vốn nghĩ đợi người trở về sẽ đích thân tới nói lời tạm biệt.” Minh Vũ nở một nụ cười.
Với bản lĩnh của Minh Vũ, Hàn Tam Thiên đã cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, dựa vào súc mạnh thủy quyền của cô ấy, người đánh thắng được cô ấy nhất định không ít, nhưng muốn bắt được cô ấy chắc chắn không nhiều.
“Tam Thiên, nếu có sự giúp đỡ của sư tỷ Minh Vũ, trên đường đi sẽ rất an toàn, hơn nữa, chị ấy có thể một mạch dẫn chúng tôi trở về hải đảo.” Tô Nghênh Hạ nói.
Hàn Tam Thiên gật đầu, nói: “Vậy gọi Bạch Hiểu Sinh lên đây.”
Tô Nghênh Hạ đồng ý liền xuống lầu gọi Bạch Hiểu Sinh. Tìm Bạch Hiểu Sinh chính là vì Hàn Tam Thiên muốn tăng thêm sự chắc chắn.
Bảo Bạch Hiểu Sinh vẻ một con đường bí mật trở về Tiên linh đảo.
Cũng không còn cách nào khác, điều này chứng tỏ vị trí của Tô Nghênh Hạ và Hàn Tiêu lớn thế nào trong tim của Hàn Tam Thiên, cho dù chuyện nhỏ như thế nào, chỉ cần liên quan đến Tô Nghênh Hạ và Hàn Tiêu, Hàn Tam Thiên đều rất cẩn trọng.
Chưa đến mười lăm phút, Bạch Hiểu Sinh đã cùng với cô xuất hiện, sau khi nghe lệnh của Hàn Tam Thiên thì hắn không nói gì, liền lấy giấy và bút ra, sau đó lấy các tấm bản đồ ra nghiền ngẩm một cách tỉ mỉ, trải qua nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng hắn cũng vẻ ra một con đường mật.
Con đường này được Hàn Tam Thiên kiểm tra kỉ lưỡng, nó dường như cách xa phạm vi hoạt động của Dược thần các hiện nay, hơn nửa có nhiều tuyến đường khuất. Trừ đường khó đi ra, thì hoàn toàn không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Hàn Tam Thiên rất hài lòng.
Nhưng mà, để an toàn hơn, Hàn Tam Thiên đã đưa cho Tô Nghênh Hạ một đội tì hưu hùng mãnh nhất của mình. Đồng thời tin tức của đám người Tần Sương rời đi, Hàn Tam Thiên cũng không nói cho bất kì ai, đợi đến khi trời tối, Tam Hàn Thiên mới bí mật đưa bọn họ ra khỏi thành.
Vì sợ Tô Nghênh Hạ sẽ chịu khổ, Hàn Tam Thiên còn cử Tinh Dao và Thu Thủy cùng nhau hộ tống, còn có cả Lân Long, Tiểu Bạch và Tô Tỉnh, hiện tại Hàn Tam Thiên không cần đến sự giúp đở của họ.
Tất cả đều là vì sự an toàn của Tô Nghênh Hạ và Hàn Tiêu.
Trước khi chuẩn bị rời đi, Hàn Tam Thiên đã thưởng cho đội quân ăn không ít thứ ngon, xem như là phần thưởng trước, cũng vì nhiệm vụ khó khăn phía trước.
“Tam Thiên, nhất định phải về sớm, biết không.” Tô Nghênh Hạ nhìn Hàn Tam Thiên có chút buồn bã.
Thật ra, cho dù ở trên chiến trường gian nan Tô Nghênh Hạ cũng không muốn rời khỏi Tam Thiên, bởi vì cô hiểu rất rõ, trong thế giới này, để có thể ở bên cạnh Hàn Tam Thiên, bọn họ đã trải qua biết bao gian khổ, rõ ràng là không đáng sợ, sao cô phải lo lắng chứ?
Chỉ là vì Tần Sương và cái chết của nhân sâm oa, nên cô mới làm như vậy.
Với sự thông minh của Hàn Tam Thiên, lúc đó có thể đáp trả lại, nhưng rất nhanh đã hiểu tâm ý của Tô Nghênh Hạ, hơn nữa Hàn Tam Thiên cũng hiểu tính cách của Tô Nghênh Hạ, đối với ý kiến của cô thì Hàn Tam Thiên rất tồn trọng.
“Yên tâm đi, ta sẽ trở về sớm thôi. Hơn nữa, Thị Cốc địa nếu như có bất ki tổn hại đến hạt giống nhân sâm oa, ta sẽ về để nghĩ cách xử lí”. Hàn Tam Thiên gật đầu.
“Ba ba, Niên nhi nhất định đợi ba trở về, ba hãy cố lên, Niên nhi luôn luôn ủng hộ người.” Hàn Niên lanh lợi, rõ ràng không nở rời xa Hàn Tam Thiên, đôi mắt long lanh toàn là nước, vẫn cố gắng tỏ ra kiên cường cười với Hàn Tam Thiên.
“Niên nhi ngoan, đợi ba trở về sẽ cùng chơi với con, kể chuyện cho con nghe.” Hàn Tam Thiên xúc động nói.
“Móc tay cam kết.” Hàn Niên giương cánh tay nhỏ xinh đưa về phía Hàn Tam Thiên
Hàn Tam Thiên nở một nụ cười, hai cha con tay lớn móc tay nhỏ.
“Tinh Dao, đường xa nhớ chăm sóc cho phu nhân và tiểu thư, Bạch Hiểu Sinh người cũi long lân dẫn đường, nhớ rằng nếu có bất kì động động tỉnh gì lập tức báo về cho ta, ngàn vạn không được một mình gánh chịu.”Hàn Tam Thiên dặn dò một cách kỹ lưỡng.
Giang hồ Bạch Hiểu Minh gật đầu: “ Xin người yên tâm, tôi nhất định sẽ cẩn thận, không để bất cử rủi ro gì xảy ra.”
Hàn Tam Thanh gật đầu, sau đó nhìn Thu Thủy và Minh Vũ: “Lần này là hành tung bí mật, nên sẽ không phải nhiều người cùng đi, trên đường trở về nhất định phải bảo vệ Nghênh Hạ, các ngươi vất vả rồi.”
“Minh chủ yên tâm, Thu Thủy sống thì phu nhân sống, Thu Thủy có chết thì phu nhân cũng phải sống.” Thu Thủy gật đầu.
Minh Vũ cũng nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Hàn Tam Thiên vỗ vỗ vào những con tì hưu, cũng vỗ tay vào lân long: “Chúng mày vất vả rồi"
Nói xong, Hàn Tam Thiên quay đầu rời đi, mặc dù chỉ là cuộc chia ly ngắn ngủi nhưng cũng khó giấu buồn trong lòng.
“Xuất phát”. Bạch Hiểu Minh hô nhẹ một tiếng, cũi Lân long đi trước.
Tiểu thiên lộc cũng chở Tô Nghênh Hạ và Hàn Niên theo sau, sau lưng bọn họ là Minh Vũ đang bay sát theo, tiểu thiên lộc cũng chở Thu Thủy phía sau cùng.
Niên nhi và Tô Nghênh Hạ ngước nhìn Hàn Tam Thiên đang đứng vẫy tay đằng xa.
Đằng xa là Hàn Tam Thiên đưa hai mắt đỏ hoe nhìn theo, vẫy tay nhưng hình ảnh hai mẹ con càng ngày càng xa.
“Đợi chúng ta làm xong sẽ lập tức trở về.” Phù Mãng vỗ vai Hàn Tam Thiên nói.
Hàn Tam Thiên gật đầu, cùng Phù Mãng bay về nhà trọ.
Lúc này, cổng vào nhà trọ không được yên bình...