"Ha ha, vãn bối bất tài, không cách nào tháo gỡ ván cục, kì diệu cái gì chứ." Hàn Tam Thiên xấu hổ nói, tài đánh cờ của Vương lão tiên sinh quả thật cao siêu, mình gần như đã nghĩ đủ hết tất cả các cách.
Chiêu hiểm độc, mê muội, có thể sử dụng thì Hàn Tam Thiên gần như đã sử dụng toàn bộ, có thể nói là vắt hết óc. Nhưng dù vậy, Vương lão tiên sinh cũng có thể ung dung đối mặt, phòng thủ đủ đường, không cho mình bất kỳ cơ hội nào.
"Không không không, người quả thực quả khiêm tốn rồi, một ván cờ đã định là sẽ thua mà người lại có thể đi được như vậy. Mặc dù cuối cùng vẫn không thay đổi được kết cục đó nhưng lão phu, tay nắm ưu thế vẫn không cách nào thắng được cho nên tuy là cùng thua nhưng trên thực tế là lão phu thua." Vương lão tiên sinh lắc đầu cười khổ.
Tiếp đó, Vương lão tiên sinh cười một tiếng, nhìn con trai Vương Đống của mình nói: "Cũng nhờ sự thông minh tài trí này cũng khó trách Dược Thần Các nắm giữ ưu thế nhưng cuối cùng lại thua."
Vương Đống cũng đi theo gật đầu, ông ta hiểu rất rõ tài đánh cờ của cha mình, nhưng Hàn Tam Thiên lại vực dậy ván cờ sắp chết đến lúc này thì độ thông minh tuyệt đối không phải bình thường.
"Vào thời khắc quan trọng còn có thể bình tĩnh đánh làm ta ứng phó không kịp, lại có thể vào lúc ta lấy lại tình thế, cố làm ra vẻ, tránh mũi nhọn của ta, thậm chí lại nhẫn nhịn, quả thật là đại trượng phu, cầm được buông được, tuổi trẻ tài cao!"
"Ngươi còn do dự sao?" Vương lão tiên sinh nói với Vương Đống.
Vương Đống cũng dứt khoát, không hề giấu giếm: "Vật đó là tâm huyết mấy đời của Vương gia."
"Ta biết, nhưng ta cho rằng Hàn Tam Thiên là ứng cử viên lý tưởng nhất, hơn nữa, không cần phải cân nhắc đến ứng cử viên thứ hai." Nói xong, Vương lão tiên sinh đứng lên, nhẹ nhàng nhìn về phía nội đường: "Có người văn tài đều đủ cả."
"Hàn Tam Thiên văn có thể xoay chuyển càn khôn, võ có thể dẹp yên thiên hạ, ta cho rằng là thí sinh tốt nhất." Vương lão tiên sinh nói xong, nhìn về phía Vương Đống: "Quan trọng nhất chính là, Hàn Tam Thiên là người nhớ tình xưa nghĩa cũ."
Vương Đống sửng sốt một chút, nhìn về Hàn Tam Thiên.
"Hàn Tam Thiên nếu như không nhớ tình xưa thì hôm nay hắn cũng sẽ không tới Vương phủ, càng không cùng lão hủ đánh cờ, đồng thời, cũng càng không sắp xếp chức vụ quan trọng cho người và Tư Mẫn trong liên minh." Vương lão tiên sinh khẽ cười nói.
Nói Hàn Tam Thiên nhớ tình xưa, lời nói của Vương lão tiên sinh đã giải thích rõ, nhưng câu nói kế tiếp, Vương Đống lại không hiểu.
Từ đầu tới cuối, Hàn Tam Thiên cũng không có đề cập tới chuyện Vương gia đã được vào liên minh người thần bí, chứ nói chi đến sắp xếp vị trí.
Ngay cả người trong cuộc như Hàn Tam Thiên, lúc này cũng vô cùng nghi ngờ, làm sao Vương lão tiên sinh lại biết mình đã sắp xếp cho Vương Đống một chức vị quan trọng được chứ?!
"Tam Thiên đích thân tới cửa, chính là nhớ đến tình xưa, nếu không, lấy địa vị của hôm nay của Tam Thiên, cần phải như vậy sao? Huống chi, ta đã nói, Tam Thiên là người nhớ tình xưa, đương nhiên sẽ báo đáp Vương gia ta, như vậy sắp xếp chức vụ quan trọng cho Đống Nhi và Tư Mẫn chính là điều tất nhiên, ta nói có đúng không?" Vương lão tiên sinh cười nói.
Hàn Tam Thiên gật đầu một cái, nếu đã xem Vương Tư Mẫn là bạn, cha của người bạn kia cần sự giúp đỡ thì Hàn Tam Thiên xuất phát từ sự tôn trọng đương nhiên vẫn phải đến nhà xác nhận. Thứ hai là, Hàn Tam Thiên đúng là tới báo ân.
Nếu không phải nhờ hai viên đan dược của Vương gia, Hàn Tam Thiên nào có hôm nay. Mặc dù quá trình trung gian rối rắm phức tạp, thậm chí có thể nói cũng không phải là mong muốn phút ban đầu của Vương Đống, nhưng Vương Tư Mẫn lại không quan tâm đến tính mạng mà giúp mình. Cộng qua cộng lại, Hàn Tam Thiên vẫn thiếu Vương gia hai viên đan dược.
Hàn Tam Thiên cũng biết rõ tâm tư của Vương Đống, càng biết những chuyện gần đây ông ta trải qua, cho ông ta một vị trí trong liên minh, vừa có thể nâng cao mặt mũi của ông ta, đồng thời lại có thể cho Vương gia cảm giác an toàn và giá trị trong tương lai.
Đây cũng là phương thức báo đáp tốt nhất.
"Vương lão tiên sinh nói là thật, không nói dối ngài, Tam Thiên đang có ý đó." Hàn Tam Thiên cũng không phủ nhận.
"Ha ha, Tam Thiên, người tuy có tài đánh cờ kinh người, nhưng mà lão hủ cũng không kém." Vương lão tiên sinh nhẹ giọng cười nói.
Hàn Tam Thiên nhìn Vương Đống một cái, nói tiếp: "Tư Mẫn đã nói với ta, hôm nay liên minh ta có khoảng hai điện, nhưng mà, hôm nay Thiên Hồ Thành đang có không ít người định gia nhập chúng ta, nếu như Vương thúc không chế, ta muốn thu những người này làm trung quân, do ngài và Tư Mẫn đích thân thống lĩnh, cùng hai điện của ta tạo thành liên minh Thiết Tam Giác, không biết ý ngài thế nào?"
Nghe được lời của Hàn Tam Thiên, Vương Đống nhất thời sáng mắt lên. Liên minh của Hàn Tam Thiên như mặt trời ban trưa, có rất nhiều người muốn gia nhập, mà Hàn Tam Thiên lại tới cho mình quản lý một trong ba, đây quả thực vượt xa dự tính trong lòng của Vương Đống.
"Đống Nhi, còn đứng ngày ở đó làm gì? Đi lấy đồ đi." Vương lão tiên sinh cười nói.
Vương Đống gật đầu một cái, vội vàng xoay người đi vào bên trong nhà.
"Lại chơi thêm một ván nhé?" Vương lão tiên sinh cười nói.
Hàn Tam Thiên đồng ý, cùng Vương lão tiên sinh ngồi xuống, bắt đầu ván cờ khác.
Vương Tư Mẫn dứt khoát dời ghế nhỏ qua, nhẹ nhàng ngồi ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn hai người đánh cờ.
Qua một lúc lâu, Vương Đống bưng một cái hộp gỗ, chậm rãi đi ra.
Sau đó, ông ta bỏ cái hộp ở bên cạnh hai người rồi lẳng lặng nhìn hai người đánh cờ.
Hàn Tam Thiên hạ cờ một cách quỷ dị, nhìn như không có bố cục, nhưng lại rất hợp lý, dùng ám chiêu để mai phục, giống như biển nhìn như bình tĩnh, thực ra thì sóng lớn mãnh liệt, mạch nước ngầm chảy xiết.
Mà Vương lão tiên sinh thì chú trọng từng bước, xem kỹ từng chi tiết, gần giống như Thiết Dũng Trận gió thổi không lọt, sau đó vào lúc này mới đột nhiên tấn công.
Mặc dù hai bên không tính là đối chọi gay gắt, nhưng ít nhất khó phân nan giải, cho đến khi sắc trời hơi tối, hai người mới chậm rãi hạ quân cờ cuối cùng.
Cùng hạng!
Vẫn là cùng hạng!
Nếu như nếu phải nói là ai thắng ai thua thì có thể Hàn Tam Thiên thắng, dẫu sao anh có một chút ưu thế hơn!
Vương Tư Mẫn đã sớm sai người chuẩn bị xong dạ tiệc, trong đó lại là có một món ăn là tự nàng làm, nàng cố ý đặt ở trước mặt Hàn Tam Thiên, nhưng Hàn Tam Thiên chỉ cần liếc mắt nhìn, liền biết món ăn xấu xí "khác với người khác' này tuyệt đối không phải do người bình thường làm.
Ăn xong cơm tối, người làm thu dọn bàn xong, lúc này Vương Đống mới lại bỏ cái hộp kia lên trên bàn.
Vương lão tiên sinh nhẹ nhàng cười với Hàn Tam Thiên một tiếng, giơ tay tỏ ý bảo Vương Đống mở cái hộp ra.
Vương Đống tuân lệnh, đứng dậy mở cái hộp ra, lộ ra nhưng là một cái mặt bằng giống như bát quái, chẳng qua là không có chấm tròn ở hai bên âm dương.
Tiếp đó Vương Đống lấy ra hai cái chìa khóa ở trên người, sau khi cắm vào hai lỗ âm dương, tay xoay một cái, cả cái hộp phát ra tiếng rằng bánh xe chuyển động.
Ngay sau đó, hai cánh cửa âm dương đẩy sang hai bên, nơi trung tâm chậm rãi nâng lên một cái khay, mà ở trên khay có một cái cò quay lặng yên, phía trên mọc đầy rêu xanh.
"Đây là..." Hàn Tam Thiên nhưởng mày một cái, vật này quả thực bình thường không có gì lạ, nếu ở trái đất có thể trị giá không ít tiền bởi vì là đồ cổ, nhưng mà trừ điều này ra thì không có những giá trị nào khác.
Vương Hoãn Chi nhẹ nhàng cười một tiếng, phất tay một cái, người làm đều đi ra ngoài, cửa sổ cũng bị đóng chặt, tiếp theo đó, cả căn nhà cũng đột nhiên tối đen.