Vị này là?!
Nhìn từ bóng lưng mà nói, thư thái mặc áo lụa màu xanh, tóc dài xóa vai, chỉ đơn thuần là một cái bóng lưng cũng làm cho Hàn Tam Thiên phản định đây tuyệt đối là cô gái đẹp.
Cộng thêm khẽ vuốt đàn cầm, làm bạn với hồ nước, rất có loại tiên nữ không gần khói lửa nhân gian.
Hàn Tam Thiên không biết làm sao lại cười khổ, lật lại trí nhớ, giống như chưa từng quen biết cô gái này bao giờ.
Nhưng có điều, nhìn kiệu phu và đám Bạch y nhân cũng dùng tại chỗ, Hàn Tam Thiên cũng chỉ có thể than khổ một tiếng, đi về phía lương đình.
Hồ nước xanh biếc, cá bơi từng bầy, phong cảnh lại vô cùng dễ chịu, theo tiếng đàn, Hàn Tam Thiên chậm rãi đi tới trong đình.
Theo Hàn Tam Thiên ngồi xuống, người phụ nữ kia cũng không xoay người lại, chẳng qua là đưa bàn tay ngọc ngà ra làm tư thế mời của nước ngoài, tiếp tục khảy đàn của mình.
Tiếng đàn du dương, núi xanh nước biếc, trong lúc nhất thời Hàn Tam Thiên lại cảm thấy nhàn nhã tự tại, hơi hí mắt ra, hưởng thụ thời khắc không lo lắng thích ý này.
Không biết qua bao lâu, theo tiếng đàn đột nhiên lên cao, Hàn Tam Thiên hơi mở mắt ra, khóe miệng nhếch lên, lắc đầu một cái, rồi lại nhắm hai mắt lại.
Xong khúc đàn, người phụ nữ kia hơi xoay người lại, ngượng ngùng nhìn Hàn Tam Thiên một cái, Hàn Tam Thiên mặc dù nhắm mắt, nhưng khóe miệng cong lên đã nói rõ vấn đề.
"Ai nha, thì ra người hiểu âm luật, không dễ
chơi."
Hoàng đương--
Cô gái bất mãn lại hất tay một cái, tay đụng trên đàn phát ra một trận tiếng đàn hỗn loạn.
Hàn Tam Thiên mở mắt ra, thấy cô gái trước mắt đang xả giận, không khỏi cười khổ một tiếng, mặc dù dựa vào âm thanh anh đã đoán được là ai, nhưng như vậy thì lúc chính mắt nhìn thấy nàng anh vẫn không khỏi sững sốt một chút.
Áo mỏng lượn lờ, da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo tựa như tiên nữ, sắc đẹp của nàng, lấy kiến thức của Hàn Tam Thiên mà nói thì tuyệt đối là một đại mỹ nữ siêu cấp, mặc dù so sánh với Lục Nhược Tâm thì có chút chênh lệch nhưng cùng so với Tô Nghênh Hạ và Tần Sương thì mỗi người một vė.
Chỉ có điều, đây cũng không phải là ấn tượng của Hàn Tam Thiên trong lòng nàng.
"Hiểu một ít." Hàn Tam Thiên cười nói.
"Phiền muốn chết." Nàng oán trách trừng mắt Hàn Tam Thiên, miệng lẩm bẩm, tức giận không thôi.
"Còn những nhẻo nữa? Cái này không giống người chút nào." Hàn Tam Thiên cười cười, cầm trái cây ở bên cạnh bỏ vào trong miệng.
"Nào có!" Nghe được Hàn Tam Thiên nói như vậy, sắc mặt của nàng nhất thời đỏ ửng: "Ta là con gái mà, không thể như vậy sao? Đáng ghét."
Người phụ nữ này lại ngoài dự liệu của Hàn Tam Thiên, nhưng suy nghĩ kỹ một chút hình như lại hợp với lẽ thường.
Vương gia Đại tiểu thư, Vương Tư Mẫn.
Đứng dậy, Vương Tư Mẫn đoạt lấy quả bồ đào mà Tam Thiên vừa định đút vào trong miệng, sau đó cũng không khách sáo mà bỏ vào trong miệng mình, sau đó liền ngồi xuống bằng dáng vẻ thô kệch: "Đồ chết bầm, người ta vất vả lắm mới đổi xiêm áo biểu diễn đánh đàn cho người xem, không nghĩ tới..."
Mặc dù nhỏ Vương Tư Mẫn từ nhỏ đã được Vương Đồng Cường cho tập luyện cầm kỳ thư họa, dù sao cũng là đại gia khuê tủ. Nhưng mà nơi nào biết, từ nhỏ Vương Tư Mẫn đã thích chơi dao cầm súng, mặc dù nàng học đàn không tệ, nhưng nhiều lúc sẽ len lén đi luyện kiếm, lâu này thì cũng không còn giỏi chơi đàn nữa.
Vương Đống đã từng nói, cầm kỳ thư họa là
kỹ năng một cô gái phải học, vừa có thể bồi dưỡng nội hàm, vừa có thể có tri thức hiểu lễ nghĩa, sau này mới có thể tìm một người chồng tốt. Vương Tự Mẫn đương nhiên không để những lời này ở trong lòng, nhưng mà, hôm nay ở trong thành nghe được Hàn Tam Thiên chính là người thần bí, nàng đột nhiên ghi tạc những lời Vương Đống đã nói mười mấy năm trước vào trong đầu.
Hơn nữa, nàng còn cố ý ăn mặc, coi như, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời kể từ lúc nàng hiểu chuyện ăn mặc tinh tế như vậy, hoặc là nói ăn mặc giống như một cô gái.
Con gái thích ăn mặc vì người mình yêu, mặc dù không biết hắn có thích mình hay không nhưng mình thích chàng vậy thì đủ rồi.
"Ta đã nói lần trước lúc tỷ võ tìm hiền tài Phù Diệp tại sao có thể có người không biết tới cứu ta, hóa ra lại là ngươi." Tựa hồ nhận ra mình trực tiếp cầm lấy quả bồ đào trong tay Hàn Tam Thiên có hơi quá đáng, Vương Tư Mẫn vừa nói, vừa ngắt một quả bồ đào đưa cho Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên cười khoát khoát tay, lại tự cầm lấy một quả khác.
"Ngươi có xem ta là bằng hữu không vậy, rời đi không từ biệt, lúc nhận được thư của người thì người đã rơi vào trong vực sâu vô tận chết mất rồi, ta còn tưởng rằng ngươi thật sự đã chết rồi, hại ta đau buồn mấy ngày." Vương Tư Mẫn khó chịu nhìn Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên cười khanh khách: "Thì ra là ngươi cũng biết đau buồn."
ở trong mắt Hàn Tam Thiên, mặc dù Vương Tư Mẫn ngoài mặt tủy tiên nhưng thực ra nội tâm rất hiền lành, biết mình qua đời, Hàn Tam Thiên tin tưởng nàng sẽ thật sự đau buồn.
"Mẹ kiếp, ta cũng là con người đó, làm sao..." 11 Vương Tư Mẫn lập tức phản bác, nhưng nói đến một nửa mới phát hiện mình vô tình nói lời tục tĩu, nhất thời đỏ bừng mặt: "Làm sao... Làm sao lại không khó chịu chứ."
Hàn Tam Thiên cười cười, nhìn nha đầu này rõ ràng không phải kiểu người thùy mị nhưng lại cứ thích giả bộ, anh thấy mà buồn cười.
"Đúng rồi, con gà chết, có phải là người rơi vào trong vực sâu vô tận thật không?" Vương Tư Mẫn hỏi.
Hàn Tam Thiên gật đầu một cái: "Ừ."
"Vậy ngươi... Vậy làm sao người lại còn sống?" Vương Tư Mẫn thận trọng hỏi, đối với nàng mà nói, việc này là chuyện không thể nào.
"Tại sao các ngươi đều cảm thấy rơi vào trong vực sâu vô tận thì nhất định sẽ chết chứ?" Hàn Tam Thiên nhướng mày một cái.
"Vậy... dựa theo quy củ bất thành văn của thế giới bát phương thì cho dù chân thần rơi vào trong đó cũng không có xuất hiện lại được nữa." Vương Tư Mẫn lẩm bẩm nói.
Trong thiên thư Bát hoang, những phần mộ của chân thần hết cái này đến cái khác, Hàn Tam Thiên cũng biết, nhiều năm qua thế giới bát phương có không ít chân thần chết ở bên trong.
Chỉ có điều, có một số thứ có người không làm được, không có nghĩa là người khác không làm được.
"Thứ quy củ này từ trước đến giờ đều là con người định ra, nếu là người định ra thì phá vỡ có cái gì kỳ quái chứ? Huống chi, ngươi lại chưa từng đi vào vực sâu vực sâu, tại sao lại nghĩ đi vào trong đó thì nhất định phải chết được?" Hàn Tam Thiên giải thích.
Nghe xong lời của Hàn Tam Thiên, Vương Tư Mẫn như có điều suy nghĩ gật đầu một cái: "Con gà chết, quan điểm này của người thật ra rất mới mẻ, nhưng mà ta cảm thấy người nói rất có lý. Có một số thứ không thửu thì không thể tin chắc 100% được. Đúng rồi vậy làm sao người lại lấy thân phận người thần bí vậy? Cón nữa, làm sao người lại trở nên lợi
hại như vậy?"
Hàn Tam Thiên ở trong ấn tượng của Vương Tư Mẫn đương nhiên không thuộc về hàng ngũ cao thủ, dẫu sao lần gặp gỡ ở thôn Vô Ưu nàng nhớ vô cùng rõ ràng.
Hàn Tam Thiên nếu có được một nửa của bây giờ thì ban đầu bọn họ cũng không đến nổi chật vật như vậy. Mặc dù sau đó Hàn Tam Thiên lấy được bất diệt huyền và kỳ ngộ, nhưng dựa theo góc độ của Vương Tư Mẫn, Hàn Tam Thiên cũng sẽ không thể lớn mạnh nhanh như vậy được.
"Hôm nay người tới, hẳn là không chỉ muốn nghe ta kể chuyện đơn giản như vậy đúng không?" Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười nói.
- -----------------