Thơ Ngữ nói xong, cũng không nói nhảm, trực tiếp cởi giày của mình ra, nhét vào trong miệng Phù Mị, sau đó, lại đưa lên chiếc giày khác của mình.
Tinh dao sững sờ, run rẩy nhận lấy giày, trong lúc nhất thời vẫn như cũ, hơi sợ hãi. Nhưng nhớ tới khoảng thời gian phu nhân đối tốt với mình, cắn răng, một đế giày đánh lên mặt Phù Mị.
Bốp!
Tiếng vang động trời!
Cao quản hai nhà Phù Diệp quay đầu đi chỗ khác, không đành lòng nhìn thẳng. Khuôn mặt của Diệp Thế Đồng run rẩy, chỉ đứng xa nhìn đã có thế cảm nhận được sự đau đớn của đế giàu này đánh lên.
Phù Mị đau tới nước mắt chảy ròng, Thu Thuỷ và Thơ Ngữ cũng hoàn toàn sửng sốt. Ai có thể ngờ được, Tinh Dao nhìn như ốm yêu, thật sự đánh một đánh này còn mạnh hơn cả người khác. Dáng vẻ của Tinh Dao có hơi luống cuống tay chân, bởi vì khẩn trương, nàng cũng không biết mình sử dụng bao nhiêu sức. Nhưng nhìn thấy đám người Phù Mãnh bởi vì một cái đế giày đánh đến mà kinh ngạc lại hưng phấn, Tinh Dao không nói nhảm, trở tay lại một đế giày nữa.
Người vây quanh hai mặt nhìn nhau. Một vị phu nhân nho nhỏ của Hàn Tam Thiên lại có thể dùng giày đánh Phù Mị ngay trước mặt hai nhà Phù Diệp, hai bên không chỉ lập tức được phân cao thấp, càng nói rõ, cái gọi là thành chủ phu nhân chẳng qua chỉ là chuyện cười.
Phụt!
Theo mười cái đánh mà Tinh Dao dùng giày đánh tới, cả khuôn mặt của Phù Mị đã đổi thành màu đỏ, sung lên, như là một đầu heo. Tóc tán loạn cùng với máu tươi và chất bẩn, trong miệng còn ngậm một chiếc giày, giống như là một bà điên. Nói nàng ta là một tên ăn mày bên đường cũng không được, nào có chút gì giống như phu nhân cao cao tại thượng của thành chủ chứ?! Toàn bộ hiện trường, đám cao quản hai nhà Phù Diệp, cộng thêm mọi người vây xem, có thể nói là người đông nghìn nghịt, lúc này lại là yên tĩnh đến mức nghe tiếng của một cây kim rơi.
Hàn Tam Thiên xua xua tay, lúc này Thu Thuỷ và Thơ Ngữ mới buông lỏng Phù Mị như chó chết ra. Phù Mị ngã trên đất, cơ hồ không hề nhúc nhích.
Phù Thiên hận đến cắn nát hàm răng. Vốn là kế hoạch hảo hảo, hai nhà Phù Diệp và Hư Vô tông củng cố địa bàn, thuận tiện làm phai mờ công lao của Hàn Tam Thiên, thậm chí có thể nhục nhã hắn, nhưng nào biết được... Ăn trộm gà không thành còn vứt đi bát gạo. Không chỉ có hai nhà Phù Diệp ở vào tình thế như vậy. Hắn và Phù Mị thật vất vả mà dựa vào thắng lợi lần này góp nhặt được chút chú ý, trong nháy mắt đã biến mất, bây giờ còn bị luân phiên bị làm nhục, dù cho tổn thương không lớn, nhưng tính vũ nhục là cực mạnh.
Hai nhà Phù Diệp lần này đã bị Hàn Tam Thiên chèn ép chặt chẽ, biến việc vui thành trò cười như thế, chỉ sợ cũng chỉ có Phù gia hắn.
Lúc này Hàn Tam Thiên thu hồi Thiên Hoả Nguyệt, Bàn Cổ Phủ, khí thế cả người lúc này mới tốt lên rất nhiều, mà gần như đồng thời, kỳ thú và bốn con rồng sau lưng cũng biến mất không thấy đâu nữa.
Mọi người ở đây đều ngạc nhiên với động tác này. Hàn Tam Thiên đứng dậy, nhìn lướt qua Phù Mị đang nằm rạp trên đất: “Lần sau cô còn dám bắt nạt Nghênh Hạ, cái miệng đang ngậm giày của cô sẽ không đơn giản chỉ ở trong miệng cô như vậy đâu.”
Hàn Tam Thiên nói xong, lại quét mắt sang Phù Thiên đang quỳ ở bên cạnh: “Phù Thiên, hôm nay tôi sẽ bỏ qua. Ông hạ độc con gái tôi, bắt nhốt vợ tôi, khoản nợ này tôi sẽ tính với từ đầu đến cuối. Chúng ta đi.”
Phù Thiên bị câu nói này của Hàn Tam Thiên dọa cho sắc mặt trắng bệch, nhưng khi nhìn thấy bọn người Phù Mãnh đi theo Hàn Tam Thiên muốn rời, hắn cuống quít đứng lên, sau đó mấy bước lao tới trước mặt Hàn Tam Thiên.
“Ngươi cứ đi như vậy? Ngươi quên mình đã đồng ý gì với ta rồi. Ngươi lại đùa giỡ ta?"
Phù Thiên sao có thể cam tâm. Bị Hàn Tam Thiên nhục nhã như vậy lại không chiếm được bất kỳ điều gì. Cho dù biết Hàn Tam Thiên lúc này không phải như ngày xưa, nhưng hắn cũng không có cách nào.
Hàn Tam Thiên mỉm cười: “Tôi đùa giỡn ông thì sao chứ? Ông cho rằng mình khác Phù Mị chỗ nào chứ? Trong mắt tôi, các người đều là chó, chẳng qua là một đực một cái mà thôi."
Hàn Tam Thiên nói xong, đứng dậy muốn đi.
"Hàn Tam Thiên!" Phù Thiên gọi lại Hàn Tam Thiên lần nữa, lửa giận trong lòng điên cuồng bùng lên: “Ngươi không nên quá đáng.”
Hàn Tam Thiên dừng lại: “Tôi quá đáng sao? Ông có kết quả của hôm nay, tôi nghĩ ông hiểu rõ được nguyên nhân hơn so với ai khác. Còn có, đừng ở trước mặt tôi nhe răng trợn mắt. Bởi vì ông không chỉ dọa được tôi, còn sẽ khiến cho tôi cảm thấy rất buồn cười. Ở chỗ này của tôi, ông chính là một con chó mà tôi báo ông đi phía đông ông không dám đi phía tây mà thôi.”
Phù Thiên nghe lời này xong, tức giận. Lúc trước hắn ẩn nhận là vì đại cục. Hàn Tam Thiên cứ vậy không đúng ý liền hoàn toàn không tồn tại đại cục gì cả. Chỉ là, thời điểm hắn nổi giận đùng đùng muốn nhảy vào Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên lại nhẹ nhàng cười một tiếng: "Phù cầu, đừng nhe răng trợn mắt. Ngày mai ông đến Hư Vô tông thương lượng công việc với Tam Vĩnh. Hiện tại, cười cho ông đây một cái.”
Phù Thiên sững sờ, lửa giận trên mặt thốt nhiên cũng nhanh chóng biến mất. Đây là ý gì? Ý của Hàn Tam Thiên là đồng ý giúp đỡ hai nhà Phù Diệp?! Phù Thiên nghĩ đến điều này, trong lòng vui mừng, nhưng lại không cười nổi. Tính cách ai lại chuyển đổi nhanh như vậy, hơn nữa ở trước mặt nhiều người như thế, vừa giận lại cười, chuyện này... chuyện này không phải là tự mất mặt à? Có điều một giây sau, khi Hàn Tam Thiên nhíu mày, Phù Thiên vẫn là miễn cưỡng bật cười. Cười còn khó coi hơn cả khóc. Cười một tiếng, nếp nhăn đều có thể kẹp chết người.
“Đi nhanh lên. Thấy gương mặt buồn nôn này tý nữa là ói ra đồ ăn lúc nãy." Hàn Tam Thiên cố ý già vờ như rất buồn nôn mà lắc đầu, dẫn theo đám người Phù Mãnh cười ha ha, ở trong ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, rời đi.
Phù Thiên sững sờ tại nguyên chỗ, chờ Hàn Tam Thiên đi rồi, đám một quyền vào bức tường bên cạnh. Mà hai nhà Phù Diệp lúc này mới nhớ tới Phù Mị ngã ở dưới đát hoàn toàn không động đậy...
Sau đó không lâu, trong thành Thiên Hồ Thành bùng nổ!