*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi đoàn người Hàn Tam Thiên đi tới Thiên Hồ Thành, tường cao bao phủ khắp thành, trong thành đã giăng đèn kết hoa khắp nơi, Vô cùng náo nhiệt.
Từ trên đường phố vào thành thì có đủ loại bàn gỗ đỏ thẫm dân chúng khắp thành dùng để khoản đãi, gần như là bày đầy toàn bộ đường phố. Ở trên đường, Hàn Tam Thiên thấy được đám người Trương công tử gia nhập đệ tử liên minh người thần bí.
Bọn họ thấy Hàn Tam Thiên, cũng đều vui mừng.
Từ lần trước Hàn Tam Thiên đột nhiên biến mất khỏi khách sạn, bọn họ một mực ở trong thành không dám hành động thiếu suy nghĩ, khổ sở chờ đợi. Bọn họ cũng thật sự không có biện pháp đi tham gia chiến đấu, dẫu sao, việc này vẫn sẽ không được hai nhà Phù Diệp công nhận, không ai muốn dính vào.
Nhưng chờ đợi đã lâu, dù sao vẫn đáng giá. Hôm nay thì có tin đồn nói, người thần bí chính là Hàn Tam Thiên, mà lần chiến đấu này cũng là toàn dựa vào bố trí tuyệt diệu của Hàn Tam Thiên.
Mặc dù đám người Tam Vĩnh tới trước nhưng vẫn luôn ở bên ngoài đường phố chờ đợi Hàn Tam Thiên, dẫu sao bất kỳ người nào của Hư Vô Tông đều biết Hàn Tam Thiên mới là người tâm phúc của bọn họ.
Đám người nhà họ Diệp ở xa xa, Phù Thiên tự mình mang mấy vị quản lý cao cấp chờ đợi ở cửa. Tin tức đám người Tam Vĩnh vào thành bọn họ đã biết từ sớm rồi, nhưng mà Hàn Tam Thiên cùng Tần Sương mới nhậm chức chưởng môn chưa tới, việc này bọn họ cũng không suy nghĩ nhiều.
Dẫu sao, Hàn Tam Thiên có công lao hay không, Phù Thiên là rõ ràng nhất, chờ anh thì rất bình thường, mà Tần Sương là chưởng môn mới nhậm chức, chờ nàng thì lại là lẽ đương nhiên.
Chốc lát sau, Phù Thiên thấy ở đằng xa đám người Hàn Tam Thiên đang đi tới.
"Đại sư Tam Vĩnh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Trên cửa, Phù Thiên cười khanh khách ndẫn người nhiệt tình nghênh đón.
"Tộc trưởng Phù, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu." Tam Vĩnh khẽ cười nói.
"Lần này chư vị Hư Vô Tông chiến đấu khổ cực, tôi đại diện cho hai nhà Phù Diệp bày tỏ lòng cảm kích. Lần này, hai nhà chúng ta liên minh đánh bại Dược Thần Các, phải là một câu chuyện đó." Phù Thiên cười nói.
"Ha ha, Hư Vô Tông cũng cảm kích hai nhà Phù Diệp."
"Đúng rồi, vị này chính là tiểu thư Tần Sương chưởng môn mới trong truyền thuyết phải không?" Lúc này Phù Thiên nhiệt tình cười nói.
Tần Sương xinh đẹp tuyệt trần, đẹp không thể tả, chẳng qua là cặp mắt hơi sưng vù lại vô hồn, trong tay bưng một chậu đất bùn. Cho dù Phù Thiên dẫn nàng vào câu chuyện nhưng nàng cũng không thèm để ý.
"Đúng vậy, cho tôi lại giới thiệu một chút, vị này là Hàn..." Tam Linh cũng phát hiện hình như có chỗ nào không bình thường, Phù Thiên này vừa tới đã hoan nghênh mình, tiếp lại là Tần Sương mà lại bỏ quên Hàn Tam Thiên.
Đây đối với Tam Vĩnh mà nói, là hành động vô cùng đáng sợ, quả thực là không phân biệt được chủ yếu và thứ yếu.
"Ai, vị này cũng không cần trưởng lão Tam Vĩnh giới thiệu nhiều, Hàn Tam Thiên đúng không?" Phù Thiên nói xong, trừng mắt Hàn Tam Thiên một cái, cũng cố ý nhấn mạnh trước mặt Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên không biết làm sao cười một tiếng, mặc dù biết Phù Thiên nhất định là đang giở trò, nhưng anh thật sự không biết người trước mắt này muốn làm gì, dứt khoát gật đầu một cái, lười cùng lão ta nói nhiều.
Nhìn Hàn Tam Thiên gật đầu, Tam Vĩnh cũng không tiện nói gì nữa.
Phù Thiên cười đắc ý, dẫn người đi về phía phủ đệ của nhà họ Diệp.
Bên trong nội viện, một đám quản lý của nhà họ Phù và nhà họ Diệp đang ngồi ở chỗ đó, ai nấy đều chuyện trò vui vẻ, náo nhiệt không thôi, đối với bọn họ mà nói, Dược Thần Các đại bại, tất nhiên là chuyện vui.
"Đại sư Tam Vĩnh, Tần Sương chưởng môn, những người này đều là nhân vật linh hồn bên trong liên quân Phù Mãng ta, vừa có võ tướng kiêu dũng thiện chiến, cũng có mưu sĩ lo xa nghĩ rộng, bọn họ cũng lập được công lao to lớn trong trận chiến lần này." Phù Thiên vui vẻ giới thiệu.
Mọi người vội vàng đứng dậy, cười hành lễ. Đối với sự xuất hiện của Hàn Tam Thiên, thật ra thì người nhà họ Diệp không biết nhiều, nhưng không ít người nhà họ Mãng lại kinh ngạc vô cùng.
Dù sao đối với bọn họ mà nói, mặc dù rất nhiều người không biết chuyện người thần bí