*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Cô Thành đứng dậy, dường như thừa dịp thời điểm bé nhân sâm không chú ý, mạnh mẽ đứng dậy, trực tiếp đẩy ra bé nhân sâm chỉ còn có nửa bên chân để đứng. Cùng lúc đó, bốn tên Ngô Diễn đang dùng tay đỡ trán dẫn theo tất cả mọi người vội vàng lao lên cứu Diệp Cô Thành.
"Bao vây món đồ chơi kia lại đây cho ta.” Diệp Cô Thành lớn tiếng quát, Ngô Diễn lập tức dẫn theo ba vị trưởng lão và mấy trăm binh sĩ lên tiếp ứng, trực tiếp bao vây lại bé nhân sâm. Mà các đệ tử còn lại, lúc này cũng bảo vệ xung quanh Diệp Cô Thành, ai nấy đều nâng vũ khí lên, nhìn chằm chằm bọn người Tần Sương.
"Tên Diệp Cô Thành để tiện này." Tần Sương tức giận quát một tiếng, rút kiếm muốn tiến lên. Bé nhân sâm đã muốn bỏ qua hắn, nhưng tên giả hoả này lại có thể đê tiện như vậy.
“Đừng làm loạn." Minh Vũ tranh thủ thời gian đứng dậy ngăn cản Tần Sương, lạnh lùng chắn phía trước Tần Sương mà nói: “Đối phương người đông thể mạnh, tùy tiện xông lên sẽ chỉ tìm lấy cái chết vô nghĩa."
"Đúng vậy, Tần Sương tỷ tỷ, Diệp Cô Thành đánh tỷ, bé nhân sâm đã tức thành như vậy. Nếu như người có chuyện bất trắc gì, vậy không phải nó sẽ tức chết sao?" Thu Thuỷ cũng vội vàng nói.
Thơ Ngữ cũng cuống quít gật đầu.
Tần Sương bất đắc dĩ nhìn xem đám nữ nhân xung quanh, tuyệt vọng nói: “Chẳng lẽ lại các ngươi muốn ta trơ mắt nhìn nó chết sao?"
Tần Sương không để ý nhiều như vậy, trực tiếp đẩy mấy người ra, muốn xông lên phía trước. Lúc này, chỉ nghe bé nhân sâm đang ở trong đám loạn quân hô to một tiếng: “Lão bà, không được qua đây.”
Bé nhân sâm nói xong, đôi mắt nhìn đám người Ngô Diễn, cười lạnh: “Thế nào? Muốn bắt lão tử?"
"Món đồ chơi này có lực tấn công mạnh mẽ, còn có thể cứu người, giữ cho nó còn sống, tất có chỗ dùng lớn. Hàn Tam Thiên bị trọng thương đột nhiên khỏi hẳn quay lại, chính là dựa vào nó.” Diệp Cô Thành dùng hết sức lực hô lên với Ngô Diễn.
Đám người Ngô Diễn vội vàng gật đầu. Tất cả chuyện vừa rồi, bọn chúng đều đã nhìn thấy, bây giờ lại có Diệp Cô Thành nói rõ chân tướng, nhất thời ai nấy đều cười lạnh không thôi.
"Vật nhỏ rất có bản lĩnh đấy, thế mà cũng dám trêu đùa Cô Thành của chúng ta."
"Hiện tại ngươi cũng không còn hai chân nữa, ta xem ngươi làm sao nhảy nhót được.”
"Bắt về cho ta, tối nay liền dùng đồ chơi nhỏ này để nấu canh.”
"Vâng!"
Ngô diễn lớn tiếng quát một tiếng, một đám đệ tử lập tức thu hẹp lại vòng vây, từng bước từng bước hướng phía lại gần bé nhân sâm.
Dùng nửa cái chân để đứng thẳng đã rất khó, bé nhân sâm mắt thấy đám người một vòng lại một vòng trong ngoài ba tầng bao vây lấy mình, lại không ngừng thu nhỏ vòng vây, cũng không né tránh. Đột nhiên, nó cười dữ tợn một tiếng, ngay sau đó đột nhiên nhìn về phía Tần Sương ở nơi xa: “Nàng dâu, nói một tiếng với Hàn Tam Thiên. Tiểu gia ta cảnh cáo hắn, không được thừa dịp lão tử không ở mà bắt nạt lão bà của lão tử. Nếu không, tiểu gia ta sẽ không để yên cho hắn đâu."
Bé con nhân sâm nói xong, đột nhiên trong mắt mang theo tia sáng khát máu, nhìn lướt qua đám người vây ở xung quanh.
"Một đám rác rưởi.”
Vừa mới nói xong, bé nhân sâm đột nhiên cười ha ha, mà trong tiếng cười điên cuồng của nó, cả người của nó bốc lên ngọn lửa màu đỏ. Ngay sau đó, lừa càng ngày càng cháy lên mạnh mẽ, khí nóng cùng sự lớn lên cũng càng mạnh.