*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong đội ngũ, dọc đường đi đều là những tiếng cười nói rôm rả.
“Đúng rồi, minh chủ, chiêu vừa thật vừa ảo này của ngài cũng thật là khép, đám người Diệp Cô Thành đều bị ngài quấy rầy cho đầu óc hôn mê rồi đúng không? Một lúc lại nói đánh bọn họ, kết quả chúng ta cũng không đi, một lát sau cũng nói đánh bọn họ, rồi lại nói mà không làm, chờ đến khi bọn họ thả lỏng cảnh giác, lại bỗng nhiên đánh cho một quyền, chắc là bây giờ đầu óc của Diệp Cô Thành vẫn còn đang ong ong.”
Thi Ngữ cười nói.
Cả quá trình, ngay cả các nàng cũng chẳng hay biết gì, hoàn toàn không biết có chuyện gì đang xảy ra. Chỉ biết kết quả cuối cùng, một là nhánh quân tinh nhuệ mai phục Phù gia bị tập kích, hai là đội quân dưới chân núi của Dược Thần các cũng bị đánh bất ngờ.
Thu Thủy che miệng cười:
"Bọn họ cũng không biết lời nào là thật lời nào là giả hết."
Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười, có đôi khi cÓ nằm vùng, quả thật là giống như có thêm một đôi mắt, có thể nhìn thấy rõ hướng đi của quân địch, nhưng một khi đôi mắt này không nhìn rõ ràng mọi tin tức, thậm chí, đôi mắt này bị lừa gạt, vậy kết quả đạt được, cũng sẽ cực kỳ bi thảm.
Hàn Tam Thiên biết có phản đồ, cho nên mới cố ý không ngừng cho bọn họ lẫn lộn, khiến cho Diệp Cô Thành giống như là rơi vào trong sương mù, không phân biệt được thật giả. Cái này cũng giống như con người, rõ ràng là trong tiềm thức biết nó điều này là sai, nhưng bởi vì mắt nhìn thấy là thật, nên sẽ coi đó là sự thật theo bản năng.
Sau khi Diệp Cô Thành trúng song kế phản gián, đương nhiên sẽ vô cùng cẩn thận, thậm chí sẽ không dễ gì mà tin tưởng tin tức do nội giản truyền về, dù sao ăn thiệt thòi một lần rồi sẽ nhớ mãi.
Hàn Tam Thiên cũng đang lợi dụng điểm này, lần thứ hai truyền ra tin tức muốn tấn công hắn ta.
Từ một góc độ nào đó mà nói, hắn ta càng thiên hướng không tin, nhưng mà, Hàn Tam Thiên biết, Diệp Cô Thành khiến cho nhánh quân tinh nhuệ ngăn chặn Phụ gia chi viện bị giết hết, đương nhiên Vương Hoãn chi cũng sẽ mắng hắn ta và khiến cho hắn ta tăng cường phòng ngự ở dưới chân núi.
Cho nên, mặc dù hắn ta không tin anh sẽ tấn công, nhưng vẫn sẽ phải kiên nhẫn mà phòng ngự. Nếu như thật sự có tấn công, Hàn Tam Thiên cũng sẽ không chiếm được chút lợi ích nài.
Việc Hàn Tam Thiên phải làm, đó chính là tiếp tục kéo dài.
Kéo dài đến khi nào tính kiên nhẫn của Diệp Cô Thành hoàn toàn biến mất.
"Cho nên người mới khiến cho đệ tử của phái Hư Vô tập hợp lâu như vậy, nửa đêm bỗng nhiên lại đi đến vườn rau hái rau và thảo dược, chính là muốn đánh tan sự nghi ngờ của Diệp Cô Thành ư?"
Phù Ly cười nói.
“Coi là như thế đi, nhưng mà, tôi thật sự cần thảo dược, nhưng lại không tìm được người đến giúp đỡ."
Hàn Tam Thiên nói.
Lời này vừa nói ra, một đám người ngẩn cả người, Phù Ly giải thích các nàng cũng có thể hiểu được, nhưng Hàn Tam Thiên thật sự cần nhiều đồ ăn và thảo dược như vậy, chuyện này lại khiến cho bọn họ không hiểu lắm.
Tô Nghênh Hạ cười bất đắc dĩ, mấy thứ này dùng để làm gì, người khác không biết rõ, nhưng cô lại rất rõ ràng.
Tất cả những dược liệu ấy được Hàn Tam Thiên sử dụng để chữa trị cho những con kỳ thú bị giảo khế ước ở trong Bát Hoang thiên thư, về phần một ít dược liệu cao cấp, một đêm này Hàn Tam Thiên bay tới bay lui, cũng là vì chuyện này.
Mục đích chính của anh là đến mấy phòng bán đầu giá ở gần đây, bởi vì anh là khách vip của phòng bán đấu giá, ban đầu có thể đặt mua trước một số dược liệu hiếm. Mục đích tiếp theo của anh, chính là Tiên Linh đảo.
Phía trong thung lũng của Tiên Linh đảo, trước kia Hàn Tam Thiên thấy được có không ít đồ tốt, nên lần trở về này anh đã thu hoạch tất cả.
Sau đó sử dụng mấy thứ này, dựa theo phương pháp được ghi lại trong sách cổ của Tiên Linh đảo, quay trở về Bát Hoang thiên thư luyện chế một loại đan dược chuyên môn dùng để chữa thương và giữ gìn tinh lực.
Mà anh cứ bay tới bay lui, trên thực tế là đang vội vàng làm chuyện của chính mình, nhưng cũng khiến cho đám người của Dược Thần các bị choáng váng đầu óc, thậm chí cuối cùng còn tự nghĩ rằng anh đang cố ý quấy rầy bọn họ.
Mặc dù, việc này ở trong dự kiến của Hàn Tam Thiên.
Lợi dụng sự chênh lệch trong Bát Hoang thiên thư, Hàn Tam Thiên luyện chế được