Mặc dù một đám người ngây ngẩn cả người nhưng có lệnh của chưởng môn, những người khác vẫn nhanh chóng làm theo an bài, thông báo đệ tử nghỉ ngơi trong môn khẩn cấp tập hợp. Tam Vĩnh do dự, vẫn đang suy nghĩ dụng ý của Tần Sương. Một lát sau, ông ta cũng có thể hiểu được.
Bây giờ đại quân của Phù gia đột phá vòng vây, lại liên hợp với Hư Vô tông cũng coi như một đại quân lớn. Nếu như có thể đánh bại đội quân của Dược Thần các, như vậy liền có thể hình thành thế vây kínối Dược Thần các. Ít ra dưới tình huống này, thắng thua của trận chiến rất khoá đoán được. Mà lúc này mặc dù Hàn Tam Thiên dẫn theo Tô Nghênh Hạ trở về Tử phong, nhưng vẫn chưa nghỉ ngơi, ngược lại đang đi đến sau núi của Tứ phong.
Trong đội quan dưới núi mà Diệp Cô Thành ở.
Sau khi trải qua một đêm bôn ba, thộc hạ, các đệ tử đã mệt mỏi không nổi, nhưng không kịp làm bất kỳ chuyện gì để nghĩ ngơi, trăm nghìn đại quân dưới sự bố trí của Diệp Cô Thành một lần nữa bắt đầu phân bố công việc. Diệp Cô Thành điều khiển cũng coi như rất tốt, phân ra giữ vững ba cửa núi mà Hư Vô tông đi xuống, trên cơ bản đã phá huỷ mấy đường để tấn công của Hư Vô tông, mấy con đường nhỏ khác, hắn cũng đã phải có trọng binh trông coi. Ở phía sau hơn trăm mét có hơn liền có lều của đại quân chi viện, có tâm hơn ba trăm nghìn người, tùy thời có thể giúp đỡ trạm gác tiền tuyến nếu có bất kỳchuyện gì đột nhiên xảy ra. Về phần hắn thì dẫn hơn một trăm nghìn người còn lại, lấy phương thức không cố định bố trí ở tầng thứ ba.
Toàn bộ hệ thống phòng ngự dường như tường sắt, không gì phá nổi.
Diệp Cô Thành cũng biết rõ, đội quân tinh nhuệ ở trên núi mai sau khi bị thu, đại quân Thiên Lam và Phù gia sẽ nhanh chóng đánh tới, cũng cực kỳ có khả năng hợp quân với Hư Vô tông, cho nên nhất định phải xử lý cẩn thận.
"Diệp đại thống lĩnh, Trần đại thống lĩnh đến." Lúc này, một tên hạ nhân đến báo.
Nghe được cái tên này, Diệp Cô Thành lập tức bất mãn nhíu mày: “Hắn tới làm gì?”
“Nhận một phần lớn người ngựa. Nghe nói là tôn chủ phải hắn tới."
Sắc mặt Diệp Cô Thành lập tức lạnh lùng, dứoi sự dẫn đường của hạ nhân, dân theo đám người Ngô diễn về tới lều chủ tướng. Phía trước lều, có phần lớn người ngựa đứng thắng, ở phía trước đám người là một người nam nhân trung niên, ước chừng ba mươi mấy tuổi, râu cá trê, mắt ưng, bên trong tà khí mang theo một cỗ sát khí. Mấy phụ tá đi theo phía sau lão ta, nhìn thấy Diệp Cô Thành tới, lông mày vừa dài vừa mảnh nhẹ nhàng nhếch một cái.Ngu Lam gi Sác mật Diệp Có Tháng lạnh hong khanh khi chút nào nói.
Ha ha, con có thể làm gì nữa? Ton chủ có lệnh, biết người người này làm việc không chắc chắn, cho nên có y lệnh ta đến đây, để phòng lại xuất hiện bắt ký chuyện gì ngoài ý muốn Trần đại thống finh nói khẽ
Ta tự minh phán bố dưoi núi Hư Vô tông, có thể xảy a vin để gì chủ? Chỗ này không can ngưoi, mang theo người của ngươi người đi nhanh đi" Giọng nói Diệp Có Thành lạnh l8o.
Một quan không phân hai. Trần Đại thống lĩnh đến, hiển nhiên khiển quyền lực của Diệp Cô Thành trong tay bị mất. Chuyện này hiển nhiên không phải ý muốn của Diệp Cô Thành.
Nghe được Diệp Cô Thành quát choi tai, Trần Đại thống linh cũng là không tức giận, khinh thường cười một tiếng Sao vậy? Hai chúng ta đều cùng cấp, ngươi còn có thể chỉ huy ta? Ta chinh là phụng lệnh của tôn chủ đến đây, ngươi có tư cách gì sai bảo ta chu? Đề toàn bộ bên dưới gia nhập phòng ngự."
Văng" Một tên thuộc hạ vội vàng nhận lệnh. Hắn ta khê động, mấy người Thì phong trường lão cũng khê động, song phương lập tức giương cung bạt kiểmNơi ở của mình há lại để cho người khác giương oai!
"Ha ha, Diệp đại thống lĩnh, tất cả mọi người đều làm việc cho tôn chủ, làm gì mà khẩn trương như vậy chứ? Ngươi muốn chúng ta trở về, chúng ta có thể trở về. Có điều, ngươi đã nghĩ kỹ sẽ phải nói năng với tôn chủ thế nào chứ? Tôn chủ người này, thế nhưng ghét nhất người khác chống lại lệnh mình. Huống hồ, người của Thiên Lam Phù gia người đã đến rồi, một khi liên hợp với Hư Vô tông để tấn công, lỡ may người không thủ được, trách nhiệm này, ngươi đảm đương nổi sao?" Lúc này, người nhìn như có vẻ là lão thư sinh sư gia của Trần đại thống lĩnh ở một bên, lạnh lùng lên tiếng nói.
Diệp Cô Thành nghe nói như thế, sắc mặt khó coi. Chống lại mệnh lệnh của Vương Nhậm Chi đương nhiên sẽ không có kết cục tốt. Mà nếu như bởi vì bản thân khư khư cố chấp, vạn nhất để việc phòng thủ xảy ra vấn đề, vậy chỉ sợ không cần nghĩ nhiều về kết cục của mình nữa.
"Các ngươi có thể ở lại. Có điều, có hai tướng lĩnh thì nghe ai?” Thanh âm Ngô Diễn lạnh lùng nói.
“Ha ha, đương nhiên là nghe Trần đại thống lĩnh của chúng ta rồi. Chẳng lẽ lại nghe theo Diệp đại thống lĩnh sao? Một buổi tối, các ngươi thế nhưng đã chạy tới chạy lui như thế, lại để cho các ngươi chỉ huyng pho, sợ là các ngưoi không chịu dựng nói đâu?" Lão thu sinh cười nói,
Loi này vừa nói ra, lập túc dẫn tới đám người của Trần đại thống linh cưoi vang Lão thu sinh thật ra là ngầm phùng dàng vẻ chật vật của Diệp Cô Thành đã bị trùng kể tối hôm nay, ai lai nghe không ra được chu P
Sắc mặt Diệp Cô Thành lạnh lẽo. Điều kiện này, hán tuyệt đổi không thể đồng ý. Việc này đồng nghĩa địa vị của han sẽ giảm xuống. Hơn nữa, thậm chí truyền đến Vương Nhậm Chi ở bên kia, Vương Nhậm Chi cũng sẽ thất vọng với hắn, thậm chí trong tương lai, có khả năng hẳn sẽ từ từ biến mất.
Làm cho rõ ràng. Quân ở dưới núi, tôn chủ hạ lệnh để ta trần thù. Cho dù là người đến đây, đó cũng là đến giúp ta. Ai chủ ai thứ, còn chưa rõ hay sao? Diệp Cô Thành cắn răng nhàn nhạt nói.
Trần Đại thống lĩnh hiển nhiên không phục đang muốn nói chuyện, thì có đệ tử lại đột nhiên vội vàng chạy tới. Ngay sau đó, quỳ trên đất, giọng noi vội vàng: "Diệp sư huynh, việc lớn không tốt. Ta mới lặng lẽ trồn ra khỏi Hư Vô tông. Hàn... Hàn Tam Thiên đã tập hợp tất cả đại quân của Hư Vô tông, nhân dịp thời điểm chúng ta mỏi mệt sẽ tần công chúng ta."Diệp Cô Thành lập tức sững sờ. Mẹ nó, lại tới nữa?!