"Tam Thiên, Tam Thiên!” Mấy người Phù Mãnh Đỡ cũng cực kỳ hưng phấn, ai nấy đều nhảy cẫng lên hoan hô.
Hàn Tam Thiên từ từ hạ xuống, nhất thời mọi người vây lại.
"Hàn Tam Thiên, thật trâu bò. Một mình đã trực tiếp đánh lui được đại quân mấy trăm nghìn của Dược Thần các, hơn nữa còn do tân thần Vương Nhậm Chi tự mình dẫn đầu nữa."
“Ha ha, một trận chiến phong thần. Tam Thiên ca, ngươi quả mạnh."
"Tam Thiên ca, hãy nhận một lạy của ta."
Một đám người náo nhiệt mà khen ngợi, trên mặt đều là biểu tình sung bái Hàn Tam Thiên. Nhưng ảnh mắt của Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ lại vẫn luôn về nhau, chưa hề nhìn qua người khác.
“Anh vất và rồi." Tô Tô Nghênh Hạ nhìn vào mắt của Hàn Tam Thiên, tràn đầy yêu thương.
“Không khổ.” Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng: “Dù sao em cũng đã đồng ý sẽ thưởng cho anh."Tô Nghênh Hạ nghe nói như thế lập tức sững sờ, ngược lại hơi đỏ mặt.
"Ha ha ha ha ha ha." Mặc dù Phù Mãnh không biết Tô Nghênh Hạ thưởng cái gì cho Hàn Tam Thiên, nhưng một giây nhìn thấy Tô Nghênh Hạ đỏ mặt thì lập lập tức hiểu. Phù Mãnh vừa cười, đám người cũng mù mờ ồn ào theo, trong lúc nhất thời cực kỳ huyên nhiệt. Chỉ có Tần Sương yên lặng cúi đầu, thần sắc ảm đạm.
Lúc này Tam Vĩnh nhìn thoáng qua Nhị, Tam trưởng lão và Lâm Mộng Tịch, sau khi khẳng định mà gật đầu với nhau đều cùng bước đến trước mặt Hàn Tam Thiên, ngay sau đó, bốn người trực tiếp quỳ xuống trước mặt Hàn Tam Thiên.
“Các người làm cái gì thế?” Hàn Tam Thiên nhướng mày.
“Tam Thiên, thật xin lỗi.”
“Đúng vậy. Lúc trước chúng ta đối xử với người như vậy, người lại vẫn mặc kệ hiềm khích lúc trước mà giúp đỡ chúng ta. Lần này nếu không phải là ngươi, Hư Vô tông có khả năng cứ thế bị diệt môn rồi, đều bị tên khốn kiếp Diệp Cô Thành kia dắt mũi.”Hai, ngươi là an nhân của chúng ta, chúng ta lại đối xử với người như vậy, thật sự là không
Bốn người đều củi thấp đầu, cuc kỳ hối han, trong mắt càng hơi có nước mắt, khó mà xoá đi được sai làm lon trước đó của minh.
"Đứng lên di." Hàn Tam Thiên nhàn nhạt nói,
Đối với mấy người Tam Vĩnh, Hàn Tam Thiên cảm thấy bọn họ rất ngu xuẩn mà thôi. Nếu đã là người ngu, Hàn Tam Thiên cần gì phải so đo với bon ho chu?!
Ngươi xem, ta đã sớm nói rồi. Nghênh Hạ tha thử cho các ngươi, Tam Thiên liền sẽ tha thứ các ngươi. Đứng lên đi." Phù Mãnh cười nói.
Mấy người Tam Vĩnh nhìn nhau một chút, lại nhìn vào mắt Hàn Tam Thiên, lúc này mới từ từ đừng dậy
"Các người cũng đứng lên đi.” Hàn Tam Thiên nhìn về phía tất cả đệ tử quỳ Hư Vô tông đang quỷ nói.Đệ tử của Hư Vô tông cũng đứng lên theo.
"Chẳng có ai hoàn mỹ, ai rồi cũng sẽ mắc sai lầm. Tôi chỉ mong các người có thể hiểu rõ được một đạo lý, không cần mang theo thành kiến mà xem xét bất cứ ai cả, dụng trái tim chân thành để đối xử là được. Nếu không, một khi người khác lên như diều gặp gió, không chỉ có vứt đi thứ mà lúc đầu các người có khả năng có được, thậm chí chỉ vì sinh ra sự đố kỵ sinh mà đẩy mình vào cảnh khó khan." Hàn Tam Thiên nhàn nhạt nói.
“Ngươi khoan dung độ lượng, lại có giác ngộ như vậy. Tam Thiên à, thật ra kẻ vô dụng không phải là ngươi mà là chúng ta.” Giọng Tam Vĩnh khổ sở, cười nói.
“Đúng vậy. Cho tới hôm nay, ta rốt cuộc cũng mới hiểu rõ, sự khác nhau của kẻ trên và người dưới, không phải bề ngoài, thậm chí có khi không phải là thực lực cao thấp, mà là nhân phẩm của một người." Nhị trưởng lão cũng phụ họa nói theo.
"Mạnh hơn người, phẩm tính không tốt, cũng khó thành đại nghiệp, càng không nói đến người ở trên sao. Diệp Cô Thành với Hàn Tam Thiên, bây giờ nhìn lại hai người đã lập tức phân được cao thấp." Tam trưởng lão cũng nói.Tam Vinh gật gật dầu: "Dùng vậy đấy lúc trước chùng ta cũng là sai lầm mà tin tuởng tên khốn kiếp Diệp Cô Thành này, đến múc làm Hu Vô tông chúng ta có kiép nan của hôm nay. Mộng Tich, nguoi để người ở phòng bếp chuẩn bị yến tiệc Trận thắng lớn của hôm nay än mứng một phen. Cat khác, ta có chuyện quan trọng muốn tuyên bổ." Tam Vĩnh sai bảo nói.
"Vàng."
Sau khi Lâm Mộng Tịch rời đi, Tam Vĩnh cung kinh nói với mọi người: "Chư vị đã vất vả vị Hư Vô tông chủng ta, xin hãy nghỉ ngơi ở trong điện."
Dưới sự mời mọc của Tam Vĩnh, Hàn Tam Thiên dẫn theo mọi người vào trong đại điện nghỉ ngơi, có điều mới nửa canh giờ, ở ngoài điện đã bày xong yến hội.
Mà Dược Thần các lúc này dược.
Sau khi tan tác từ trên núi liền lập tức về tới đại bản doanh tiền tuyến của Tiên Linh Sư Thái. Bởi vì đại quân của Dược Thần các lui về, hai nhà Phù Diệp cũng kịp thời thu binh.Tiên Linh Sư Thái cũng kéo lê thân thể mệt mỏi trở về doanh. Một trận chiến này, bản thân Dược Thần các đã chiếm ưu thế. Đáng tiếc chính là, hôm nay nửa đường lại bị điều đi không ít người, chuyện này khiến cho cuộc chiến xảy rất hay đổi hướng. Số lượng các đệ tử không đủ, lòng tin không đủ, đối mặt với khí thế mạnh mẽ của liên quân Phù Diệp liên tục bại lui. Dù Tiên Linh Sư Thái mạnh mẽ, nhưng hai quyền không địch lại nhiều kẻ thù, lại thêm không ít cao thủ của đối phương cũng thủ dây dưa. Trận này thật sự rất gian nan. Nhưng mà cũng may đại quân lui về, cái này khiến cho kẻ làm tiên phong như bà ta rốt cuộc có thể thở nhẹ ra một hơi, chờ đợi chiến thắng đã lâu ở ở trước mắt.
Nhưng vào trường, lại trông thấy vẻ mặt sầu muộn của tất cả mọi người. Vẻ mặt của Vương Nhậm Chi lạnh lẽo, lửa giận vẫn chưa mất.
Nhìn thấy Tiên Linh Sư Thái trở về, lúc này ông ta 31 mới khế ngầng đầu: “Sư thái đã trở về, vất vả rồi."
Sau khi nói xong, liền không có nói tiếp.
Tiên Linh Sư Thái thấy kỳ lạ mà nhìn lướt qua đám người, cuối cùng, nhẹ nhàng đi tới bên người Diệp Cô Thành: “Chuyện gì đã xảy ra?"
- -----------------