Suy nghĩ của bọn họ rất là tốt đẹp, nhưng mà sự thật có thể sẽ tát bọn họ một cái rất mạnh.
“Nhị sư huynh nói rất đúng, chỉ cần người của Phù gia chạy đến đây, chúng ta có thể liên thủ với quân đội hai nhà Phù Diệp để đánh Dược Thần các thành bánh bao. Đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ thua."
Tam trưởng lão cũng vui vẻ nói.
Suy nghĩ của bọn họ cũng được rất nhiều người ủng hộ, ngay cả Phù Mãng cũng có chút hưng phấn.
Nhưng mà, đến khi Thu Thủy phát hiện ra vẻ u sầu trên gương mặt của Hàn Tam Thiên, ngay lập tức nhíu mày lại.
Phù Ly bước vài bước đến trước mặt Hàn Tam Thiên:
"Tam Thiên, người đang lo lắng rằng đám người Phù gia kia sẽ không chịu giúp chúng ta sao?"
“Tuy rằng Phù gia cũng không phải là tốt lành gì, nhưng đến thời khắc liên quan đến sự tồn vong của bọn họ, bọn họ cũng không thể nào vì chút ân oán cá nhân, mà tự đưa mình vào vũng đầm lầy được chứ? Nếu như trận chiến ở phải Hư Vô thất bại, bọn họ còn phải nhận tổn thất hơn chúng ta rất nhiều."
Phù Mãng nói.
"Đúng vậy, đối với hai nhà Phù Diệp mà nói, đương nhiên là không muốn đắc tội Dược Thần các và hải vực Vĩnh Sinh, nhất là với tình hình như bây giờ. Nhưng hôm nay vì tranh giành phái Hư Vô, bọn họ cũng không tiếc mà đứng ở phía đối lập với Dược Thần các và phái Hư Vô. Chuyện này đã chứng minh rằng, trận chiến này đối với bọn họ mà nói, chỉ cho phép thành công chứ không được thất bại, bọn họ sẽ không bởi vì có ân oán với chúng ta, mà không giúp đỡ chúng ta."
Bách Hiểu Sinh cũng nói.
Hàn Tam Thiên vẫn lắc đầu như cũ, đưa mắt nhìn mọi người, thở dài nói:
"Đương nhiên là nhà họ Phù sẽ giúp chúng ta, chuyện này, đương nhiên là tôi cũng sẽ không nghi ngờ, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, đạo lý này, nếu như bọn họ không ngốc thì chắc chắn vẫn hiểu được."
"Tôi lo lắng chính là về Dược Thần các."
Hàn Tam Thiên âu sầu nói.
"Dược Thần các?"
Mọi người khó hiểu nói.
“Ý của ngươi là, ngươi sợ rằng Dược Thần các còn có hậu chiêu gì nữa sao?"
Minh Vũ khôi phục lại chút sức lực, nhíu mày nói.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu:
“Đúng vậy. Lần này Dược Thần các ngay cả Vương Hoãn Chi cũng được xuất động, nhưng với nhân số vừa rồi tấn công chúng ta, cũng chỉ có mấy vạn người, hơn nữa trước đó khi chiến đấu với hai nhà Phù Diệp, cũng chỉ có hơn hai mươi vạn người thôi. Ngay cả một cái đỉnh Vân Sơn cũng đã có sáu bảy vạn người rồi, nhưng Dược Thần các đối mặt với chiến dịch lớn như vậy, mà lại chỉ dùng nhân số chỉ khoảng gấp ba lần mà thôi, không kỳ lạ hay sao?"
“Những gì mà Tam Thiên nói quả là rất có lý, Vương Hoãn Chi tự mình xuất chinh, Dược Thần các không nói đến dốc hết toàn bộ lực lượng, nhưng ít nhất cũng phải là tinh nhuệ hội tụ, số lượng hơn hai mươi vạn quân, không lớn lắm mà."
Lúc này Phù Ly cũng phụ họa theo.
“Chẳng lẽ, bọn họ còn định mau phục hay sao?"
Tô Nghênh Hạ nói.
"Rất có thể là như vậy, thậm chí có thể là đội quân cực kỳ tinh nhuệ, tinh nhuệ đến mức Vương Hoãn Chi sẽ đến chết cũng không dùng."
Hàn Tam Thiên gật đầu khẳng định.
Đối với loại người vô cùng âm hiểm như Vương Hoãn Chi mà nói, quả đúng là rất có khả năng sẽ có chuẩn bị ở phía sau.
Lão ta nhất định cũng hiểu được rằng, nếu như Phù gia mang quân đến từ ngọn núi phía sau của phái Hư Vô, thì đại quân của lão ta sẽ bị đánh thành bánh bao, đối với đại quân mà nói sẽ là đòn chí mạng, bởi vì đó không những là thất bại, thậm chí còn có thể bị diệt toàn quân.
Kết quả như vậy, Vương Hoãn Chi không thể nào chấp nhận nổi.
“Vậy thì chúng ta không có quân tiếp viện đi, ngày mai vẫn phải đối mặt với nhiều người như vậy, nếu không, để cho các đệ tử của phái Hư Vô ta ra hỗ trợ đi. Dù sao tang của Tần sư đệ cũng đã qua ngày đầu tiên, những đệ tử bên trong phái đến lạy cũng đã lạy hết rồi."
Tam Vĩnh nói.
“Đúng vậy, nhiều người thì sẽ bớt áp lực hơn, hôm nay các ngươi cũng đã mệt mỏi lắm rồi, ta sợ...”
Lâm Mộng Tịch khó khăn nói.
“Để cho bọn họ đi ra chịu chết hay sao?"
Hàn Tam Thiên lạnh giọng phản bác nói.
Nhìn thấy vẻ mặt của Hàn Tam Thiên, Lâm Mộng Tịch yên lặng cúi đầu xuống, Tần Sương cũng rất xấu hổ.
“Không phải là tôi đang nhắm vào bà, tôi đang nói tình hình thực tế. Cho dù bà có tập hợp tất cả đệ tử của phái Hư Vô đến, đối mặt với đội quân của Dược Thần các còn đông hơn cả hôm nay, bọn họ không chỉ không giúp được gì, ngược lại sẽ còn chết thảm hơn."
Hàn Tam Thiên lạnh giọng nói.
“Tam Thiên, ngươi nói càng nhiều hơn là có ý gì?”
Bách Hiểu Sinh nói.
“Ngày mai nhất định bọn họ sẽ có viện quân."
Hàn Tam Thiên nói.
Một đám người nghe nói như thế, hai mặt nhìn nhau, đội quân mấy vạn người này đã đủ để khiến cho bọn họ đau đầu rồi, nếu như còn có nhiều người gia nhập vào, đây không phải là ép bọn họ đi vào đường cùng hay sao?
“Đội quân ở đâu vậy?"
Phù Mãng nói.
"Dưới chân núi, đội quân của Tiên Linh sư thái."
"Nhưng mà phía bên Tiên Linh sư thái không phải là đang giao chiến với hai nhà Phù Diệp hay sao? Sao có thể có khả năng trợ giúp phía bên Vương Hoãn Chi được chứ?"
“Đúng vậy, nếu như giúp đỡ, phía bên Tiên Linh sư thái phải làm sao đây? Nếu giống như những gì mà Hàn Tam Thiên nói, một khi Tiên Linh sư thái bị đánh bại, không phải Vương Hoãn Chi cũng sẽ bị đánh thành bánh bao hay sao?"
Một đám người vô cùng hoang mang, Hàn Tam Thiên không phải là đang có chút nói quá rồi không?
“Nếu như phía bên ngoài đội quân hai nhà Phù Diệp còn có tiếp viện thì sao?"
Lân Long đã đi theo Hàn Tam Thiên rất lâu rồi, đương nhiên là biết Hàn Tam Thiên đang nghĩ gì.
Ngay khi hắn vừa dứt lời, một đám người sợ đến ngây cả người.
Bởi vì nếu như thế, phía bên Vương Hoãn Chi muốn đánh úp cả hai chiến trường, đi trước chính là hai nhà Phù Diệp, sau này chính là phái Hư Vô, nếu như một trong hai chiến trường dành thắng lợi, như vậy điều mà chiến trường còn lại phải nghênh đón, hậu quả sẽ không tưởng tượng được.
“Cho nên, bây giờ chúng ta đang ở trong nguy hiểm, so với tưởng tượng của chúng ta còn lớn hơn nữa sao?"