*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên ngoài lá cờ.
Vương Hoãn Chi dẫn theo mọi người, liên tục tấn công một chỗ nhất định trên lưng Hàn Tam Thiên.
Bất diệt huyền khải ẩn giấu trong cơ thể Hàn Tam Thiên ở vùng lưng kia lúc này đã bắt đầu chuyển từ màu tím sang màu đỏ, rõ ràng là vì thay nhau tấn công cùng một chỗ đã khiến cho vị trí kia của Bất diệt huyền khải bắt đầu khó có thể chống đỡ được rồi.
Mà mọi người cũng bắt đầu phát hiện ra, thương thế của Hàn Tam Thiên đang kịch liệt tăng lên.
Điều này khiến cho một đám người cuối cùng cũng thở ra được một hơi thật dài.
"Còn tưởng rằng ngươi thật sự được tạo ra từ sắt thép chứ, không ngờ đến, ngươi cũng sắp không chịu được nữa.”
Vương Hoãn Chi hung tợn lạnh giọng cười nói.
"Tôn chủ quả đúng là tài đức vẹn toàn, chỉ cần tấn công mạnh hơn một chút, cho dù Hàn Tam Thiên thật sự là sắt thép, vậy thì cũng sẽ bị chúng ta đánh thành thép nung nóng chảy."
Diệp Cô Thành khen ngợi nói.
“Bây giờ rõ ràng là cơ thể của người này đã không chịu được nữa rồi, thừa dịp hắn đang yếu thế, phải lấy được mạng của hắn."
Có người nói.
Đá một cước, thủ phong trưởng lão vô cùng kiêu ngạo.
"Con mẹ nó, vừa rồi tên tôn tử này không phải là rất kiêu căng hay sao? Bây giờ không phải là đang giống như một con chó bị chúng ta đánh ư? Con mẹ nó, chọc Cô Thành của chúng ta còn không nói, thế mà còn dám chống đối lại tôn chủ của chúng ta, tôn chủ, để cho tiểu nhân dùng một chưởng, kết thúc mạng chó của hắn."
Lúc này thủ phong trưởng lão thấy Hàn Tam Thiên cũng đã sắp xong rồi, không nhịn được muốn biểu hiện mà nói.
Vương Hoãn Chi cười một tiếng nói:
“Ngươi đã muốn lấy mạng chó của hắn, vậy tùy người vậy, dù sao, ta cũng sợ bẩn tay."
Thủ phong trưởng lão nghe lệnh, lạnh lùng cười, lại nhìn thoáng qua Diệp Cô Thành, gật gật đầu, tập hợp tất cả sức mạnh vào tay phải, nhắm ngay vào vị trí kia mà đánh một chưởng vào.
Nhưng đúng vào lúc này, cơ thể của Hàn Tam Thiên bỗng nhiên lại cử động, tay trái hung tợn trực tiếp nắm lấy cái cổ của thủ phong trưởng lão. Ngay sau đó lại bay thẳng về phía bầu trời.
"Am!"
Giây tiếp theo, thân ảnh của Hàn Tam thiên đã xuất hiện ở giữa không trung, mà thi thể của thủ phong trưởng lão cũng rơi từ trên không trung xuống, cùng với một tiếng động lớn, nện thật mạnh ở trên mặt đất.
Đôi mắt của ông ta đang mở to, vẻ sợ hãi và khó hiểu vẫn còn ở trong mắt, rốt cuộc cũng không thể nào nhúc nhích nữa.
Lúc trước ông ta vẫn còn rất kiêu ngạo, nhưng đến khi chết đi rồi vẫn không thể nào hiểu được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ầm!
Dường như vào đúng lúc đó, cờ Thiên ma trực tiếp ngã ầm ầm xuống mặt đất.
"Cái gì?"
"Chuyện này..."
Một đám người hai mặt nhìn nhau, tất cả mọi người đều cho rằng Hàn Tam Thiên đã chết chắc rồi, nhưng bọn họ nào đâu biết rằng, đột nhiên người này lại tỉnh lại, thậm chí còn có người chưa hiểu rõ có chuyện gì đang xảy ra.
Tất cả, thật sự là tới quá nhanh.
"Phụt!"
Mười tám yêu tăng đang ngồi niệm kinh cũng bởi vì cờ Thiên ma đã ngã xuống, mà trực tiếp bị phản phệ, một đám người không nhịn được mà phun ra máu tươi.
“Cờ Thiên ma ngã rồi ư? Tên kia..."
"Không thể nào!"
Một đám người sợ đến ngây người, lúc này Vương Hoãn Chi cũng vội vàng nâng thủ lĩnh của mười tám huyết tăng dậy, gấp giọng nói:
"Tại sao có thể như vậy được?"
"Hắn đã phá trận.”
Tên thủ lĩnh hòa thượng kia cố gắng nhịn cơn đau nhức, ngồi dậy dưới sự nâng đỡ của Vương Hoãn Chi.
“Không sao hết, lại dùng cờ Thiên ma đề vây khốn hắn, hắn cũng chỉ còn lại không đến nửa cái mạng mà thôi.”
Vương Hoãn Chi lạnh giọng nói:
"Ngươi còn có thể kiên trì tiếp được không?"
“Chúng ta không có vấn đề gì, nhưng mà..."
“Nhưng mà cái gì?" Vương Hoãn Chi gấp giọng nói.
Thủ lĩnh huyết tăng khó chịu nói:
“Nguyên khí của cờ Thiên ma đã chịu tổn thương lớn, không chữa trị trong vòng nửa năm, chỉ sợ là không có cách nào có thể trở lại chiến trường được nữa."
Vừa nghe thấy những lời này, Vương Hoãn Chi liền nắm chặt lấy cổ áo của thủ lĩnh huyết tăng, hung tợn nói: