*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đột nhiên Tần Thanh Phong sửng sốt, giây tiếp theo, nhắm mắt lại một hơi cuối cùng, mang theo nụ cười, ngã vào trong lòng ngực của Lâm Mộng Tịch.
"Thanh Phong!"
"Phụ thân!"
Cuối cùng Tần Sương cũng không nhịn được nữa, trực tiếp lao đến, bị thương đến chết đi sống lại mà khóc lớn:
"Ngươi tỉnh lại đi mà, tỉnh lại đi, không phải người muốn nghe ta gọi người là phụ thân hay sao? Ta đang gọi đây, người trả lời một tiếng đi."
"Phụ thân!"
Nhìn thấy Tần Sương khóc thất thanh như vậy, sự tự trách trong lòng Hàn Tam Thiên đạt đến cực điểm.
"Ầm!"
Một tiếng nổ lớn, Hàn Tam Thiên nện một quyền thật mạnh lên trên mặt đất, đại điện cứng rắn lại bị anh đập thành một cái hố lớn bằng nồi đất.
Cắn chặt khớp hàm, trong mắt là vẻ bi thương và hối hận.
Mạnh mẽ đứng lên, Hàn Tam Thiên trực tiếp lao ra ngoài đại điện.
"A!!"
Anh ngửa mặt lên trời tức giận rống lớn một tiếng, cả cơ thể cạnh một tiếng, một đạo ảnh sáng vàng khổng lồ trực tiếp khuếch tán khắp tứ phương.
"Ầm ầm ầm!”
Bốn tòa tượng thạch ở ngoài đại điện khi đụng phải ánh sáng vàng đã nổ tung ngay lập tức, hóa thành bột mịn.
Cả đại điện, cũng bởi vì cỗ sóng lớn này mà trực tiếp xảy ra sự run lắc mãnh liệt.
Những tên đệ tử may mắn còn sống sót sau vụ nổ Thiên hỏa Nguyệt luân lại càng xui xẻo hơn, vừa mới bay qua đây, chuẩn bị tập hợp lại bên ngoài điện, lại đột nhiên bị một cỗ sóng lớn đánh vào, trực tiếp đánh tan.
Một đám người giống như là diều bị đứt dây vậy, bay loạn bốn hướng trong sự hỗn loạn.
Trong điện, bụi đá bay mịt mù, đám người Diệp
Cô Thành lại hai mặt nhìn nhau, Hàn Tam Thiên chỉ tức giận rống lớn một tiếng thôi, mà đã uy lực đến như vậy, một đám người bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt.
"Cô Thành, bây giờ phải làm sao đây? Nhìn bộ dạng của tên kia, cũng không dễ chọc."
Ngô Diễn khiếp đảm nói.
Trong mắt Diệp Cô Thành hiện lên một tia mê mang, hắn ta cũng không biết bây giờ nên làm gì nữa, nếu rút lui, vất vả lắm mới bắt được phái Hư Vô, miếng thịt đến miệng rồi còn rơi mất, sao có thể bỏ được cơ chứ?
Nhưng nếu không rút lui thì sao?
Hàn Tam Thiên đang trong cơn giận dữ, lỡ như hắn lấy mình ra để trút giận, vậy thì phải làm sao bây giờ? Huống chi, bây giờ Hàn Tam thiên đã thể hiện rằng muốn nhúng tay vào chuyện của phái Hư Vô.
Lúc đang do dự, thì Hàn Tam Thiên cũng đã mang vẻ mặt tức giận đi thẳng vào, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Diệp Cô Thành, khiến cho Diệp Cô Thành vô cùng kinh hãi.
"Tôi sẽ mai táng cho sư phụ, bây giờ anh muốn tự mình cút đi? Hay là muốn chờ tôi chôn cất sư phụ xong rồi, sau đó lại giết chết anh?"
Hàn Tam Thiên lạnh giọng quát lớn.
"Ngươi!"
Diệp Cô Thành rất chán nản, Hàn Tam Thiên quả đúng là rất kiêu ngạo, không hề giữ lại cho hắn ta một chút mặt mũi nào hết, nhưng hắn ta cũng có bản lĩnh làm gì đâu chứ?
"Chúng ta đi!”
Vừa mới dứt lời, Diệp Cô Thành mang theo đám người Ngô Diễn chật vật rời đi.
"Tam Vĩnh, phiền ông mang bạn bè của tôi đang chờ ở bên ngoài vào bên trong."
Hàn Tam Thiên nói.
"Được!"
Tam Vĩnh gật gật đầu, vung bàn tay lên, lại mang theo Nhị Tam phong trưởng lão, nâng Nhược Vũ đi ra ngoài.
Bên trong đại điện, rất nhanh cũng chỉ còn lại ba người Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên không nói gì, mà đặt mông ngồi ở trong góc, ngồi trầm mặc một lúc.
Cho dù trước khi chết Tần Thanh Phong đã khuyên nhủ anh, nhưng mà, Hàn Tam Thiên vẫn không thể nào vượt qua được rào cản ở trong lòng.
Rốt cuộc Tần Thanh Phong cũng là sư phụ của anh.
Nhưng mà, cái chết của ông ấy, lại cố tình chết ở dưới lưỡi kiếm của chính anh.
Cho dù là vô tình, cũng là hành động đại nghịch bất đạo.
Lúc lâu sau, Tần Sương lau nước mắt, chậm rãi đứng lên, sau đó, nàng cắn chặt răng một cái, đột nhiên trong tay tập hợp sức mạnh, một ngọn lưa liền bay thẳng về phía thi thể của Tần Thanh Phong.
Ngay lập tức Hàn Tam Thiên đánh một cỗ sức mạnh sang, nhíu mày nói:
"Sư tỷ đang làm gì vậy?"
Tần Sương lắc đầu:
"Người đã chết rồi, ta muốn hỏa táng người."
“Làm tang lễ đi."
Hàn Tam Thiên nói.
Đây là chuyện duy nhất mà anh có thể làm cho Tần Thanh Phong.
“Tuy rằng Diệp Cô Thành đã đi rồi, nhưng lấy tính cách của hắn ta, đương nhiên là sẽ ngóc đầu trở lại. Chúng ta không có thời gian để làm tang lễ cho người. Hỏa táng ngay tại chỗ đi, tất cả đã đến như thế nào, thì để nó đi như thế đi.”
Lâm mộng Tịch lắc đầu nói.
"Mọi chuyện đã có tôi gánh vác, làm đi!"
Hàn Tam Thiên lạnh giọng mà nói.
Hàn Tam Thiên nói xong, nhấc thanh trường kiếm trong tay lên, ngay lập tức đi ra bên ngoài.
Sau đó không lâu, ở trên bầu trời phái Hư Vô, có một bóng người mang sắc mặt lạnh như băng đứng đó, giống như một pho tượng bằng đá, vẫn