*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên ra tay, tâm của Phù Mãng cuối cùng buông xuống, không khỏi thở dài một hơi. Nhưng Phù Thiên lại ngây ngẩn cả người.
"Đại hiệp, ngươi..." Phù Thiên không hiểu nổi nhìn Hàn Tam Thiên.
“Giữa trưa không phải đã nói rõ ràng xong hết rồi sao?" Ngươi cũng không phải là muốn lật lọng đấy chứ?" Phù Thiên có hơi nhíu mày.
“Ha ha, người thần bí cũng coi như đại hiệp một phương, hoá ra là hạng người không giữ lời hứa? Nếu như việc này truyền đi, chỉ sợ sau này, sự tôn kính của người trên toàn bộ đều sẽ biến thành xem thường."
Sau lưng Phù Thiên, hai tên cao thủ cũng theo sát nhảy ra. Nếu như người thần bí muốn ra tay giúp bọn chúng, như vậy kế hoạch tối hôm nay bọn hắn bắt heo cũng sẽ hoàn toàn thất bại.
"Yên tâm đi, ta là người luôn luôn nói lời giữ lời. Phù Thiên, trưa nay tôi đã nói như thế nào với ông?" Hàn Tam Thiên cười cười.
Ngươi nói, ngươi tuyệt đối không nhúng tay vào giúp đỡ chuyện của ta và đám người Phù Mãng."
“Đúng vậy. Lúc nãy tôi có dùng đến tay à?!" Hàn Tam Thiên mỉm cười.
Phù Thiên nhất sững sờ. Vừa rồi hắn rõ ràng đã ra tay, bằng không lại nói, sao nhóm người tinh nhuệ của mình lại đột nhiên ngã xuống chứ? Nhưng một giây sau, Phù Thiên đột nhiên mới phản ứng lại. Hắn không dùng tay, hắn dùng nhưng chính là chân, còn hắn nói lại là nhúng tay!
"Ta phi!"
"Phốc, ha ha ha ha ha!" Phù Mãng ở Hàn Tam Thiên nhịn không được đột nhiên cười ra tiếng.
Hắn cũng không nghĩ tới, ý tứ không nhúng tay vào của Hàn Tam Thiên thế mà là như thế này.
Mấy người Giang Hồ Bách Hiểu Sanh cũng phản ứng lại với ý tứ của Hàn Tam Thiên, ai nấy đều nhịn không được che miệng cười trộm.
Phù Tiên tức giận, cả người nổi trận lôi đình nhưng lại không dám phát tác, chỉ là một mực nhìn Hàn Tam Thiên chòng chọc. Hắn cảm thấy mình bị làm nhục, thậm chí là bị nhục nhã trên phương diện trí thông minh.
Hàn Tam Thiên nói không nhúng tay vào, kết quả hắn điên điên dại dại lại giày vò nhà tù, lại giày vò hình cụ, cuối cùng dẫn người hấp tấp chạy đến, kết quả mẹ nó chính là thế này?! Mấy tên quản ngục sau lung Phù Thiên lúc này cũng giận xấu hồ không chịu nổi.
Cảm giác thật sự nhục nhã, bị người có trí thông minh đè xuống đất day day, thế nhưng đối diện lại là người thần bí, ngoại trừ giận ở trong lòng, ai lại dám thật sự nổi giận chứ?!
"Người thần bí, ngươi lại dám chơi trò chơi chữ này với ta, có ý tứ đây? Dùng chuyện này lừa ngọc và mười hai cơ của ta gạt ta, ngươi cho rằng truyền ra ngoài, ngươi cũng được coi là kẻ hết lòng tuân thủ hứa hẹn sao?" Âm thanh Phù Thiên lạnh lung quát.
"Vậy ông cứ việc truyền đi ra ngoài, xem người thiên hạ cười nhạo đồ ngu ngốc nhà ông, hay là cười nhạo tôi chơi trò chơi chữ này." Hàn Tam Thiên cười khẽ nói.
Phù Thiên lập tức sững sờ. Hắn chẳng qua chỉ là uy hiếp Hàn Tam Thiên mà thôi, khiến anh dưới áp lực của bức bách không dám nhúng tay vào, nhưng mà truyền chuyện này ra, hắn cũng không hề muốn. Bởi vì hắn rõ ràng sẽ là tộc trưởng ngu ngốc trong trò cười của thiên hạ!
Nội bổ Phù gia nếu biết những chuyện này, tất nhiên cũng sẽ kín đáo mà phê bình hắn.
"Hung hang hung trừng mắt nhìn tôi như thế làm gì? Ông có thể ăn ta được à?" Hàn Tam Thiên khinh thường cười một tiếng: “Ông nhìn thử một chút, dáng vẻ hận không thế đánh tôi nhưng lại làm không được kia, dáng vẻ này của ông chỉ làm tôi càng vui vẻ hơn thôi, ông hiểu không?"
"Ngươi!"
"Tức giận như vậy làm gì? Tôi còn không tức giận với ông, ông còn tức giận gì tôi chứ?"
"Ngươi cầm đồ của ta, còn dám chơi chữ với ta, quay đầu lại còn tức giận với ta?" Phù Thiên Chân cảm giác sắp tức đến nổ tung, mình mới là người chịu tổn thất nặng nề, nhưng đến miệng của hắn ta, lại làm như hắn mới giống như người bị hại vậy.
“Ở ngay trước mặt ta hạ nhục Tô Nghênh Hạ? Nếu không phải còn nhìn liên minh của chúng ta,, ông cho rằng những thứ này của ông cũng đủ để bồi thường tổn thất về mặt tinh thần của ta sao chứ?" Hàn Tam Thiên lạnh giọng cười nói.
“Ngươi!” Phù Thiên tức giận, mắt mở trừng trừng, nhưng lại không biết nên phản bác như thế nào.
“ Nhân dịp tôi chưa có nổi giận, nhanh cút đi. Còn nữa, nếu như ông có gì không vừa lòng với tôi, không muốn liên minh nữa cũng có thể, tôi vẫn là câu nói kia, hoặc là chúng ta cùng nhau đánh chết Dược Thần các, hoặc là tôi sẽ đánh chết ông trước tiên. Cút!” Hàn Tam Thiên lạnh giọng quát một tiếng, ngay sau đó dưới chân giẫm mạnh một cái.
Ầm!
Một cỗ năng lượng màu vàng lập tức trực tiếp phóng từ dưới chấn, đánh lên mặt đất. Màu vàng khuếch tán, mạnh mẽ đánh về phía đám người. Phù Thiên cùng với hơn mười vị cao thủ giúp đỡ hắn, dưới sự mãnh liệt đánh tới như sóng biển ấp đến của ánh sáng vàng, từng người đều ngã ngửa ra đất, kêu gào khắp nơi.
Phù Thiên dưới sự nâng đỡ của mấy tên thủ hạ chật vật đứng lên, oán hận nhìn qua Hàn Tam Thiên, trong mắt tràn đầy sự không cam lòng, cuối cùng theo sự giúp đỡ của thủ hạ mà rút lui.