*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trương tiểu thư Trương Dĩ Như bực bội nhìn người đàn ông nằm bên cạnh mình, trong đầu lại ảo tưởng đến đòn đánh tràn ngập sức mạnh kia cùng với khuôn mặt đẹp trai ngời ngời vẫn luôn quanh quần trong đầu cô ta của Hàn Tam Thiên.
Từ sau lần gặp đó, Hàn Tam Thiên đã để lại cho cô ta lại kỉ niệm sâu đậm, khiến Trương Dĩ Như khó lòng quên nổi người đàn ông này.
Anh ta ở trên lôi đài của hai nhà Phù Diệp có thể chỉ bằng một ngón tay đã phá sụp tòa núi lớn, càng khiến ý muốn chiếm người đó cho riêng mình của cô ta lớn hơn nữa.
Dù là sức mạnh hay vẻ bề ngoài, đều thỏa mãn tiêu chuẩn mơ ước cao nhất của Trương Dĩ Như, huống hồ Hàn Tam Thiên còn đồng thời thỏa mãn cả hai điều kiện trên.
Đối với Trương Dĩ Như, đây chẳng phải là lựa chọn tốt nhất của cô ta rồi hay sao, cô ta nhìn đến phát thèm, nghĩ thôi cũng say mê, như một con sư tử đói khát bỗng nhìn thấy chú sơn dương béo mập.
Cô ta thèm khát đến khó mà nhẫn nhịn, vậy nên mới thừa dịp trời tối tìm lấy một người đàn ông lực lưỡng thay thế, tự ảo tưởng đó là Hàn Tam Thiên để tạm thời giải khát.
Nhưng càng làm vậy, Trương Dĩ Như càng cảm nhận được sự khác biệt của Hàn Tam Thiên với những người khác, nhưng đột nhiên đúng lúc này bên ngoài lại vọng đến một hồi tiếng gõ cửa.
Vừa hay Trương Dĩ Như đã cảm thấy chán ngấy tên đàn ông đang đè trên thân mình liền dùng chân đá bay hắn ta: "Loại vô dụng, mau cút đi cho ta." %3D
Người đàn ông sợ hãi xuống khỏi giường, ôm lấy quần áo, như con chuột chui lủi, yên lặng mở cửa chạy ra ngoài.
Nhìn dáng vẻ chật vật của tên đàn ông kia, Phù Mị đứng ngoài cửa đầu tiên là sửng sốt, sau đó bật cười khinh miệt, đó rồi mới bước vào trong phòng.
Thấy người đến là Phù Mị, Trương Dĩ Như mặc quần áo tử tế, chậm rãi cười bước xuống giường: "Chà, ta còn tưởng rằng là ai chứ, hóa ra là Diệp phu nhân đấy ư? Nhưng đêm đã khuya thế này, Diệp phu nhân không cùng phu quân mình mây mưa vui đùa, lại chạy đến đây tìm một cô gái phòng không gối chiếc như ta làm gì?"
"Đừng nhắc đến mấy chữ Diệp phu nhân, nhắc nữa đừng trách ta trở mặt với ngươi." Phù Mị bất mãn nói, nàng ta ngồi xuống ghế tự rót cho mình một ly trà.
"Làm sao vậy, Mị Nhi? Tên đần độn Diệp Thế Quân kia chọc giận ngươi hả?" Trương Dĩ Như quan tâm cười nói.
"Tên đần đó dám động đến ta chắc?" Phù Mị buồn bực uống một ngụm trà, liếc mắt nhìn Trương Dĩ Như: "Gặp được một người đàn ông vừa ý, thế nhưng, haizzz, một lời khó nói hết, trễ này rồi mà ta còn đến có phải quấy rầy chuyện vui của ngươi rồi hay không?"
Trương Dĩ Như cười cười: "Chỉ là một tên bất tài thôi, gì mà quấy rầy hay không chứ."
"Hử, như vậy mà ngươi cũng chế? Sao vậy, gần đây khẩu vị kén chọn hơn rồi à?" Phù Mị lấy làm lạ nói.
Vừa rồi nàng ta đứng trước của cũng đã nhìn thấy người đàn ông hốt hoảng rời đi kia, vóc người đẹp, khuôn mặt cũng xem như ưa nhìn, sao lại bị chê thành tên không được nước gì như vậy chứ?
Phù Mị và Trương Dĩ Như cũng coi như là bạn bè quen biết lâu năm, Phù Mị tóm được cái cây rụng tiền Diệp Thế Quân cũng là nhờ có Trương Dĩ Như dắt mối, cho nên quan hệ của hai người cũng thân thiết so với người khác một chút.
"Ha ha, bởi vì nếu đem hắn ta đi so sánh với bạch mã hoàng mã của ta thì không tính là gì cả."
Trương Dĩ Như ngược lại cũng không phủ nhận.
Phù Mị đưa tay sờ sờ trán Trương Dĩ Như: "Đâu có sốt đâu? Từ lúc nào mà Trương tiểu thư của chúng ta lại gặp được tình yêu đích thực của mình rồi?"
Tính tình của Trương Dĩ Như Phù Mị hiểu rất rõ, vô cùng lẳng lơ, coi đàn ông như món đồ chơi là câu cửa miệng, cũng là mục tiêu cuộc sống của cô ta.
Nhưng hôm nay mấy lượt cứ vòng vo tam quốc như vậy, khiến Phù Mị vô cùng tò mò.
"Đúng vậy, chỉ cần anh ta đồng ý, chị đây có thể cắn răng theo chồng bỏ cuộc chơi, từ nay về sau ngoan ngoãn về nhà giúp chồng dạy con, tuyệt đối không có chuyện chán cơm thèm phở, chỉ làm vật sở hữu của một mình người đó." Trương Dĩ Như không hề che giấu sự phấn khích và suy nghĩ muốn chiếm lấy bằng được của mình.