*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếp theo, Hàn Tam Thiên giơ chén rượu lên, chạm cốc với hai kẻ kia, anh ngắm Ngọc trong hoa trên tay mình, cười nói: "Vừa có vật quý hiếm gặp, lại có Mười hai vũ cơ xinh đẹp tuyệt trần, còn cả đội quân một trăm nghìn người dưới quyền chỉ huy của bản thân, nói thật lòng, điều kiện như vậy thật khiến người khác khó mà chối từ."
Nhìn dáng vẻ yêu thích đến không nỡ rời tay của Hàn Tam Thiên, Phù Thiên và Phù Mị nhìn nhau cười cười, trong lòng đều cảm thấy hết sức yên tâm.
Chỉ cần có thể mời chào người thần bí đến dưới trướng của hai nhà họ Phù, Diệp, vậy thì danh tiếng của cả hai sẽ mở rộng đáng kể, thậm chí chỉ cho họ một ít thời gian thôi, bọn họ có cả tư cách và năng lực trở thành thế lực lớn thứ tư của Thế giới Bát Phương, thậm chí một ngày nào đó trong tương lai còn có thể giành lại vị trí trong hàng ba gia tộc lớn nhất.
Cũng bởi vậy, dù Phù Thiên và Phù Mị mỗi người đều có suy tính riêng của mình, nhưng lòng tham thì giống hệt nhau, dưới tình huống hai người nhất trí hợp tác, cả hai đều vét sạch của cái của bản thân, hơn nữa thêm kế ly gián để thử lòng Hàn Tam Thiên.
Nếu bọn họ biết đấng "Thần" mà cả hai quỳ xuống cầu xin hết lời như vậy thật ra chính là người của nhà bọn họ, thậm chí dù không chu cấp bất kì điều kiện gì, người đó cũng sẽ chiến đấu vì nhà họ Phù đến chết mới thôi.
Nhưng tất cả mọi chuyện, đều do một tay bọn họ gây ra.
Trước khi Phù Duẫn qua đời, ông ta đã đã lên kế hoạch hoàn hảo mọi mặt cho nhà họ Phù, thậm chí....tính toán của ông ta sẽ giúp nhà họ Phù không chỉ lụi bại theo cái chết của ông ta mà ngược lại, nhờ có Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ, nhà họ Phù sẽ trở lại con đường mạnh mẽ thịnh vượng hơn cả quá khứ.
Cho đến có một ngày, nhà họ Phù có thể thay thế được đỉnh Lam Sơn, nắm Thế giới Bát Phương trong tay mình.
Nhưng có thể đến khi chết rồi ông ta vẫn không ngờ, chính tay mấy đứa con cháu bất hiếu của ông ta đã phá hủy tất cả.
Phù Duẫn dưới âm tào địa phủ mà biết được chuyện này, nếu thân xác của ông ta chưa tan vào cát bụi hẳn phải chui khỏi quan tài nhảy dựng lên tát cho Phù Thiên mấy cái mất!
"Được rồi, ta sẽ nhận lấy món đồ này." Hàn Tam Thiên nói xong, cũng không nhiều lời vô ích, anh trực tiếp cất Ngọc trong hoa vào nhẫn không gian của mình.
Chỉ thấy, đến lúc bấy giờ Phù Mị đã cởi ra áo khoác ngoài, chỉ còn mặc một chiếc áo ngắn hết sức gợi cảm, nàng ta tựa nhẹ lên người Hàn Tam Thiên, nhưng mới hơi nghiêng nghiêng người, Phù Mị lảo đảo thiếu chút nữa đã tẻ lăn ra đất.
Bởi vì Hàn Tam Thiên đã nhích người ra chỗ khác.
"Ngươi làm gì thế?" Hàn Tam Thiên giả vờ bản thân rất ngạc nhiên hỏi nàng ta.
Phù Mị tức tối đến mức nghiến răng kèn kẹt, nhưng lại nhanh chóng thay mặt một khuôn mặt tràn đầy lúng túng, nói: "Lẽ nào đại hiệp đã quên, ta cũng là một trong những món đồ trong giao dịch đó sao?"
"Ô, đúng là ta muốn lấy Ngọc trong hoa và Mười hai vũ nữ, nhưng mà, món vật tặng kèm như ngươi....", Hàn Tam Thiên nhìn nàng ta, rồi chép chép miệng lắc đầu: "Phù Dao đã qua một đời chồng, ngươi nói cô ta không còn giá trị, thể ngươi không phải cũng là vợ người khác hay sao?"
"Ta..."
"Cả hai đều đã lấy người khác, nhưng dù gì Phù Dao cũng xinh đẹp hơn ngươi mà? Hơn nữa điều quan trọng nhất là..." Hàn Tam Thiên nhếch môi, một hồi lâu sau, đến khi hai kẻ kia đợi nửa câu còn lại của anh đến dài cả cổ rồi, anh mới nói nốt: "Không đủ đẳng cấp."
Nghe anh nói vậy, Phù Mị tức đến muốn nổ tung.
Cả đời nàng ta đều phải sống dưới bóng ma của Tô Nghênh Hạ, từ lâu đã sinh ra nỗi không cam lòng và đố kị, chuyện ghét nhất chính là có kẻ nói nàng ta không bằng Tô Nghênh Hạ, đây đúng là đòn hiểm đánh trúng nỗi đau trong lòng nàng ta.
Nhưng Hàn Tam Thiên đâu chỉ so sánh hai người không, hắn ta còn trào phúng nàng ta thiếu đẳng cấp.
"Con điểm đó cũng xứng được so sánh đẳng cấp với ta sao? Á ta chẳng qua chỉ là con đàn bà lăng loàn đã bị một tên người Trái Đát chơi nát thôi, còn ta là phu nhân của chủ thành đó!" Phù Mị nghiến răng, tâm trạng của nàng ta đã dần dần mất khống chế.