Thấy Phúc gia cứ như vậy quay về, trong lúc nhất thời, Ngưng Nguyệt không hiểu: “Thiếu hiệp, đây là sao chứ? Ngài làm như vậy, không khác thả hổ về rừng."
"Hồ? Hắn cũng được coi là hổ? Dù xem như là hồ, cũng là hổ không có răng mà kết cục của hổ không có răng chỉ có một cái, đó chính là bị chết đói." Hàn Tam Thiên khinh thường cười nói.
Muốn giết Phúc gia, đương nhiên đơn giản, thế nhưng giết hắn có ý nghĩa gì?!
Lúc này, đại điện Ngân Long giữa không trung xoay tròn trên đỉnh đầu mọi người. Chỉ thấy trên lưng Ngân Long có một tên lùn đang ngồi, ngoại trừ Giang Hồ Bách Hiểu Sanh có thể là ai nữa?!
Tay hắn cầm một mặt lá cờ bạc, bên trên có ấn ký mũ rộng vành chữ.
Lúc này, hắn phất cờ bạc lên, nghiêm giọng quát một tiếng: “Đây là ấn ký mới của liên minh mà Phù Gia ta và người thần bí huynh đệ cùng tạo nên, nguyện giữ lại kẻ có sức, người không muốn có thể tự rời khỏi đây!"
Lời này nói ra, mười nghìn người người sợ hãi. Ngân Long giữa không trung là một phần, mặt khác là người thần bí làm cho tất cả mọi người đều hoảng sợ. Mặc dù người ở đây hầu như đều không đi qua đỉnh Kỳ Sơn, nhưng cố sự mà đỉnh Kỳ Sơn lưu truyền đến giang hồ, sao họ lại chưa nghe đến chứ?!
Người thần bí kia đại chiến quần hùng, sớm đã là thần tượng không ít chí sĩ trong giang hồ, sự sùng bái với hắn đã đạt đến cảnh giới rất cao. Nghe tới danh xưng của người thần bí, tất cả mọi người tự nhiên đều sững sờ. Trong lòng Ngưng Nguyệt cũng run lên, khó có thể tin nhìn Hàn Tam Thiên.
Đúng vậy, hắn cũng đeo mặt nạ. Hắn là người thần bí?
“Trời ạ, kia là người thần bí? Là chiến thần có thể đánh lui công chúa của Lục gia?"
“Không có khả năng đi. Từ lúc ta sinh ra đến giờ, chứ cách một nhân vật lớn như vậy?"
Một đám người kích động, còn nổi cả da gà. Với bọn họ mà nói, người thần bí giáng lâm cơ hồ sánh ngang với Chân Thần hiện thân. Chỉ khác Chân Thần là, người thần bí này là kẻ có xuất thân chiến thần mới là khiến bọn họ cảm khái, đồng thời, khí thế mà hắn huyết chiến đỉnh Kỳ Sơn cũng mạnh như Hạng Vũ vậy!
“Không có khả năng, không có khả năng. Người thần bí đã bị Vương lão giết chết ở đỉnh Kỳ Sơn, các vị đại lão cũng tận mắt nhìn thấy hắn bị mai táng."
"Hẳn là, giả mạo?"
“Hừ, nhất định là có người muốn quật khởi, cho nên mới giả thân phận của người thần bí thu mua lòng người.”
Một vòng, có người gật đầu, tiếp đó khuyến khích lẫn nhau, mấy người thăm dò tình hình mà xuống núi. Như Phúc gia, mặc dù bọn họ rất tức giận Hàn Tam Thiên giả mạo người thần bí, nhưng vẫn e ngại thực lực của anh, nên thời điểm đi ngang qua anh, một mực bảo trì cảnh giác cần có. Nhưng hiển nhiên, cảnh giác của họ là dư thừa. Hàn Tam Thiên ra hiệu, Phù Mãnh nhường đường, để họ xuống núi. Có một, sẽ có hai, càng nhiều người bắt đầu lựa chọn rời đi.
Không lâu sau đó, cuối cùng có người lên tiếng.
“Coi như hắn không phải người thần bí thì sao chứ? Thực lực của hắn còn cần chất vấn nữa sao?"
“Nói không sai. Dựa vào thực lực của hắn đã khiến ta bái phục. Hơn nữa, lão tử đã sớm không nhìn quen dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của Phúc gia, cùng đi theo hắn làm chuyện trái lương tâm h, không bằng gia nhập nơi khác."
“Nói không sai, mặc dù chúng ta không phải người tốt lành gì, nhưng cũng không phải loại người cực kỳ gian ác."
"Nhân phẩm cao thủ này thấy thế nào cũng tốt hơn Phúc gia nhiều. Dù Phù Gia đã sụp đổ, nhưng cũng là gia tộc uy tín lâu năm, danh chính ngôn thuận, lão tử ở lại!”
"Ta cũng ở lại."
Có người cũng đã sớm đối với hành vi của Phúc gia không vừa lòng, chỉ là người trong giang hồ thân thể đã không thuộc về mình, bây giờ Hàn Tam Thiên đồng ý giữ họ lại, chuyện này với họ mà nói, cũng không phải khởi đầu xấu.
Hàn Tam Thiên quay lại nhìn. Hơn hai mươi nghìn người, chỉ có ước chừng hơn một nghìn người.
“Thật sự thả hết? Hiện tại xuống núi cản còn kịp.” Phù Mãnh vội la lên.
Đám người trùng trùng điệp điệp xuống núi, chừng hơn mười nghìn người, Phù Mãnh nhịn không được vội la lên. Nếu như đám người này ngóc đầu trở lại, hắn sợ sẽ có phiền phức.
“Cản chúng làm gì?" Hàn Tam Thiên cười.
Vốn ý đầu của anh là không thu đám người kia. Với anh, chất lượng quan trọng hơn số lượng.
"Đều là một đám ô hợp."
Hàn Tam Thiên nói xong, nhìn Giang Hồ Bách Hiểu Sanh giữa không trung.
“Minh chủ có lệnh, nếu đã gia nhập liên minh thần bí người, đặc biệt đưa chó mọi người một phần lễ vật gặp mặt.” Nói xong, Lân Long gào thét một tiếng, một rương bảo vật lớn rơi xuống từ trên trời.
Ầm!
Bảo rương vừa rơi xuống, đã có một trận khói bụi. Khi bụi tan hết, đám người ở lại nhìn thấy đồ trong đó, ai nấy đều trợn mắt hốc mồm. Ở trong đó, toàn bộ đều là các loại thần binh lợi bảo. Những thứ này, đều là binh khí trong bảo tàng lúc trước của bốn con rồng.
“Oa khác. Thật nhiều thần binh. Minh chủ, đây quả thật là đưa cho chúng ta?” Có người nhất thời hoảng sợ gào thét.
Hàn Tam Thiên gật đầu.
Lập tức, một nghìn người lúc đầu có vẻ hơi cô đơn nhảy cẫng lên hoan hô! Mà những người vẫn chưa hoàn toàn rời đi, khi thấy những người ở nơi xa vây quanh bảo tàng reo hò, đều ngây dại.
“Gia nhập liên minh, trực tiếp cho thần binh, mẹ chứ!"
Tin tức như vậy, một truyền mười, mười truyền trăm, thậm chí truyền đến tai của đám đệ tử Thiên Đỉnh Sơn. Vốn là trùng trùng điệp điệp xuống núi, sau khi sửng sốt mấy giây bỗng nhiên không muốn mạng nữa lao lên núi.