Vừa mới dứt lời, một đám nữ đệ tử hai mặt nhìn nhau, rất nhanh phát giác,âm thanh này là từ trên đỉnh đầu truyền đến.
Vọt lên phía trước mấy bước, lại phát hiện chẳng biết lúc nào, trên mái hiên đại điện đã có một tên nam nhân đừng đó. Dáng người hắn ta thẳng tắp, ngạo nghễ khí khái, trên mặt đeo mặt nạ, trên đầu đội một cái mũ rộng vành.
Người này, chính là Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên đột nhiên xuất hiện, không chỉ có một đám các nữ đệ tử vọt tới dưới mái hiện, mà đại quân mười mấy nghìn người phía trước lúc này cũng không khỏi quay đầu.
Lại nhìn thấy một người, Phúc Gia trong lúc nhất thời vừa buồn cười lại cảm thấy tốt lắm: “Mẹ, lại tới một tên nữa. Liền hai người các ngươi, cũng không khiến ông đây bị dọa được. Không bằng hai tên các ngươi cùng nhảy ra, ít ra nói không chừng còn có thể dọa lão tử nhảy dựng. Có phải không, các huynh đệ?"
Hắn ta nói xong, đội ngũ mười mấy nghìn lại cười vang một trận.
Nhìn đám người kia cười thành như thế, nữ đệ tử Bích Dao cung cũng không thấy vui, có người chỉ vào Hàn Tam Thiên nói: “Ngươi chính là kẻ cho chúng ta cờ bạc sao?"
Hàn Tam Thiên từ chối cho ý kiến gật đầu: “Đúng."
“Ngươi một tên đại lão gia, suốt ngày ăn no rửng mỡ không có chuyện làm, đúng không? Trêu đùa một đám nữ nhân chúng ta như vậy, vui sao?"
“Đúng vậy. Thiệt thòi chúng ta còn tin tưởng ngươi, còn coi ngươi... coi các ngươi như viện quân. Thật sự không nghĩ đến, lại là bị ngươi xoay một vòng trong!”
“Đệ tử Bích Dao chúng ta, sĩ khả sát bất khả nhục, ngươi làm như vậy, quả thực chính là bại hoại."
“Đúng vậy, đúng vậy!"
"Nam nhân cặn bã!"
Một đám nữ đệ tử lập tức trực tiếp mắng.
Hàn Tam Thiên cũng không tức giận. dù sao đứng ở góc độ của các nàng mà nói, thật ra cũng có thể hiểu được. Từ đó góc độ nào đó mà nói, cờ bạc mà Hàn Tam Thiên đưa kỳ thật cũng là cong cỏ cứu mạng của các nàng. Hạ quyết tâm lớn như vậy ủy thác hy vọng cho Hàn Tam Thiên, đổi lấy lại là hai tên cô binh đến giúp đỡ. Nếu là ai đi nữa, ai cũng không chịu được. Tiếp đó, với với Bích Dao cung mà nói, các nàng cảm thấy, đây là bị người đùa giỡn. Cho nên cũng khó tránh tức giận.
Lúc này, dù là Ngưng Nguyệt cũng không khỏi đứng dậy, nhìn Hàn Tam Thiên nói: “Bích Dao cung ta từ trước đến nay không hỏi thế sự, không kết thù kết oán với người, cũng không có thù với ngươi. Thiếu hiệp ngươi lấy Bích Dao cung ta làm trò đùa này, đúng là có điểm quá phận."
“Hiazz, Phúc Gia, ngài nhìn, thằng ngốc trên mái hiên kia sao lại giống tên nam nhân có ba mỹ nữ bên cạnh ngày hôm qua? Đều đeo mặt nạ I giống nhau."
Cũng vào lúc này, Cẩu Thoái Tử mắt sắc thình lình phát hiện, nam nhân mặt nạ trên mái không phải là tên gặp trong tửu lâu hôm qua sao?! Sau khi được hắn ta nhắc nhở như vậy, lúc này Phúc Gia cũng không khỏi quan sát tỉ mỉ. Không nhìn thì không sao, Phúc Gia nhìn xong lập tức vỗ đùi: “Hắc, thật đúng là tôn tử kia."
Lại quay mắt nhìn về phía Phù Mãnh sau lưng, "Tuyệt, tên vương bát đản kia cũng là người trong đám ngày hôm qua. Mẹ nó chứ. Lão tử hôm qua nói, dù thế nào cũng muốn chiếm Bích Dao cung, cái này tên ngu kia cứ nói chưa hẳn chưa hẳn, chưa hẳn mẹ hắn chứ. Hóa ra tên ngu này là muốn giúp Bích Dao cung."
Hiện tại, cuối cùng Phúc Gia cũng hiểu rõ lời nói hôm qua của hôm qua Hàn Tam Thiên.
Lời này vừa nói, đám người người xung quanh hắn cũng lập tức phản ứng, nhưng Cầu Thoái Tử rất nhanh cười ha ha một tiếng: “Đoán chừng hắn sợ bị Phúc Gia đội nón xanh, cho nên trái lại mới giúp Bích Dao cung. Có điều, ngu ngốc chính là ngu ngốc, muốn không bị đội nón xanh, trước tiên phải xem có mình bao nhiêu phân lượng. Mẹ hắn hai người đến giúp đỡ, không phải chịu chết à?”
Một đám người nghe vậy, lại cười ha ha. Đối bọn chúng, Hàn Tam Thiên dùng hai người đến giúp đỡ, không khác nào lấy trứng chọi đá. Không chỉ không biết lượng sức, càng là tự tìm đường chết!
“Mẹ chứ, ta nói thế nào chứ, náo loạn nửa ngày, nguyên lai mẹ hắn chính là ngươi? Làm sao, sợ Phúc Gia đội nón xanh cho ngươi à?" Lúc này Phúc Gia cũng hào hứng, xông ra gọi Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên mim cười, cũng không tức giận: “Hi vọng ngươi không được quên lời hứa hôm với ta."
Nghe được những này, một đám nữ đệ tử Bích Dao cung không xong rồi. Hóa ra giày vò nửa ngày, hai người này là đang đánh cược! Bây giờ nhớ lại, các nàng còn nghiên cứu kỹ lại cờ bạc kia một phen, sau đó còn ôm hy vọng đối với nó, ai nấy đều càng thấy xấu hổ.
Ngưng Nguyệt cũng cảm thấy trên mặt có chút không nóng, lúc này, vung tay lên: “Chúng đệ tử Bích Dao cung nghe lệnh!"
“Có đệ tử!"
Một đám nữ đệ tử lập tức cùng hô lên.
"Bản cung tin nhầm cầu tặc, khiến mọi người hổ thẹn. Bản cung tự biết có lỗi với các ngươi. Có điều đệ tử Bích Dao cung ta, không phải hạng người ham sống sợ chết, nếu việc đã đến nước này, các ngươi theo ta giết quân địch, hôm nay, dùng máu tươi bảo vệ tôn nghiêm Bích Dao cung đi." Ngung Nguyệt nói xong, một trường kiếm hiện ra trong tay.
“Đệ tử cần tuân mệnh của cung chủ, hôm nay, phải dùng máu tươi bảo vệ tôn nghiêm Bích Dao cung, bất tử, không chết!" Đám đệ tử cũng đều rút kiếm ra.
Tuy là nữ tử, nhưng khí khái đều anh hùng.
"Giết!"
Ngưng Nguyệt gầm một tiếng, tay nâng kiếm, dẫn trăm đệ tử của Bích Dao cung thẳng đánh mười mấy vạn quân của Thiên Đỉnh Sơn.Cho dù là Hàn Tam Thiên, lúc này cũng không khỏi bị khí thế của các nàng lấy nhiễm, trong lúc nhất thời cảm xúc hoi kích động.
Nữ tử không thua đấng mày râu, đều là như thế!
- -----------------