Sau đó, Phúc gia đắc ý nhìn về phía ba nàng:
"Đúng rồi, ba vị mỹ nữ, nghe nói Bích Dao cung này, người đứng đầu cũng là một vị mỹ nữ, hơn nữa ngàn năm rồi mà cũng không già, các ngươi có biết vì sao không?"
"Vì sao thế?"
Tô Nghênh Hạ phối hợp hỏi.
Nhìn thấy mỹ nữ quả thật hứng thú, Phúc gia vô cùng đắc ý nói:
"Bởi vì trong Bích Dao cung có một bảo vật được lưu truyền lại, được người gọi là Thần nhan châu, chỉ cần mang hạt châu này ở trên người, thì có thể trẻ mãi không già."
"Oa, thần kỳ đến như vậy sao?"
Tô Nghênh Hạ nói.
"Đúng vậy."
Phúc gia cười, sau đó đặt ánh mắt lên người Hàn Tam Thiên, ông ta gõ gõ cái bàn, lạnh giọng trào phúng nói:
"Nhưng mà, bảo bối như thế này đều là bảo bối trấn phái của người khác, những kẻ tầm thường hoàn toàn không thể nào chạm được, chứ đừng nói là có được hạt châu này."
"Nhưng cố tình Phúc gia chúng ta lại là một nam nhân mạnh mẽ không bình thường."
Tên chó săn vừa đúng lúc nịnh nọt nói.
Hàn Tam Thiên quét mắt liếc nhìn Phúc gia một cái:
"Sao hả? Từ khi nào thì bụng mỡ lớn có liên quan đến đàn ông mạnh mẽ vậy? Thật đúng là tám khối cơ bụng hóa thành một, thì tu hành sẽ liền mạch hay sao?"
Lời này vừa nói ra, ngay lập tức ba nàng không nhịn được mà che miệng cười trộm.
Phúc gia tức giận đến tái cả mặt, ngay cả mấy tên tay sai cũng bị chọc cười bởi những lời nói của Hàn Tam Thiên.
Cái gì mà tu hành liền mạch!
Nhưng mà bởi vì đang tán gái, cho nên Phúc gia cũng không phản ứng lại Hàn Tam Thiên, cuống quýt giải thích với ba vị mỹ nữ:
"Ba vị mỹ nữ, đừng nghe hắn nói hưu nói vượng, mọt kẻ trẻ tuổi như vậy cũng không có bản lĩnh gì, phải dựa vào võ miệng, người nam nhân chân chính là phải dựa vào bản lĩnh."
Tô Nghênh Hạ buồn cười liếc mắt nhìn Hàn Tam Thiên, lại nhìn về phía Phúc gia, gật đầu:
"Vậy Phúc gia có bản lĩnh gì vậy?"
"Nếu như ba vị mỹ nữ đồng ý kết bạn với Phúc gia ta, vậy ngày mai trước khi mặt trời lặn, ta sẽ mang Thần nhan châu đến cho ba vị mỹ nữ, thế nào hả?"
Phúc gia cười nói.
Nói xong, ông ta liếc mắt nhìn thoáng qua Tô Nghênh Hạ và hai người còn lại.
"Thật ra ba vị mỹ nữ này có thể kết bạn với ông, nhưng tôi chỉ sợ ông nói quá lớn, đến lúc ấy không lấy được Thần nhan châu thì phải làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ lấy cái bụng tròn trịa kia của ông làm thành hạt châu hay sao?"
Hàn Tam Thiên xen mồm vào nói.
"Đm, con mẹ nó đồ khốn nhà ngươi, trong tay ông đây có bảy vạn quân, muốn dẹp yên một cái Bích Dao cung, còn không phải là dễ như trở bàn tay hay sao."
Phúc gia tức giận nói.
Nếu không phải vì nể mặt mũi của ba vị mỹ nhân, Phúc gia sẽ trực tiếp tính toán với Hàn Tam Thiên mà không khách khí.
Đối với Phúc gia mà nói, ông ta quả thật là có chút độc tài, bởi vì bây giờ cửa lớn của Bích Dao cung cũng đã bị phá vỡ, chuyện đập nát cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nếu như không phải vì trong Bích Dao cung có rất nhiều mỹ nữ, Phúc gia thương hoa tiếc ngọc, không muốn để cho các nàng chết nhiều, thì tối ngày hôm nay ông ta đã tấn công Bích Dao cung rồi.
"Tôi thấy cũng chưa chắc đâu."
Tuy rằng Hàn Tam Thiên đeo mặt nạ, nhưng trong giọng điệu lại mang đầy vẻ ghét bỏ.
"Con mẹ nó lại chưa chắc, chưa chắc cái gì mà chưa chắc, chưa cái con mẹ nhà ngươi, tiểu tử thối, có dám đánh cuộc với ông đây không?"
Tính tình táo bạo của Phúc gia không chịu đựng nỗi, tức giận quát lớn.
"Ông nói đấy, tôi cược."
"Nếu ngày mai ông đây sẽ chiếm được vùng đất rách nát Bích Dao cung kia, thì ông đây không những có được ba nữ nhân này của ngươi, cho người đội nón xanh (cắm sừng), mà ông đây còn muốn ngươi chui qua đũng quần của ông đây trước mặt tất cả mọi người, sau đó gọi ông nội một trăm lần."
"Ừ, cháu trai ngoan lắm."
Hàn Tam Thiên cười nói.
"Con mẹ nhà ngươi."
Phúc gia tức giận.
"Vậy nếu như ông thua thì sao?"
Đột nhiên Hàn Tam Thiên trở lại chủ đề chính.
"Buồn cười, con mẹ nó ông đây mà thua được sao?"
Phúc gia khinh thường cười, đổi với trận cược này, ông ta không nghĩ rằng mình sẽ thua.
Nhưng mà nhìn thấy Hàn Tam Thiên như vậy, Phúc gia vẫn nói:
"Vậy ngươi muốn như thế nào?"
"Lấy quần lót của ông đội lên trên đầu, sau đó đứng ở trước cửa thành Thanh Long ba ngày, hô lớn suốt ba ngày rằng ông đây là siêu nhân, sao hả?"
Vừa nghe thấy cái giá cược này, mấy nàng lại bật cười, nhất là Tô Nghênh Hạ, lại trực tiếp cười ra tiếng, bởi vì đối với những người khác mà nói, Tô Nghênh Hạ lại càng có thể hiểu được hơn về kiểu ăn mặc siêu nhân và quần lót ở ngoài.
Phúc gia tức giận đến đỏ mặt tía tai, bị mỹ nữ cười nhạo, điều này khiến cho ông ta hoàn toàn không thể nào chịu được, huống chi chính là, cái giá cược này của Hàn Tam Thiên, thật sự là rất kỳ quái.
Chẳng lẽ chỉ là để mình mất mặt xấu hổ thôi sao?
"Con mẹ ngươi, ngươi là đồ biến thái hay sao?"
Phúc gia nghĩ mãi cũng không rõ, bảo mình đi ra ngoài của thành, có ý nghĩa gì cơ chứ? Nhưng mà, ông ta thật sự không hề lo lắng giá cược nếu như thua, bởi vì ông ta hoàn toàn không có khả năng thua cuộc:
"Được, con mẹ nó, ông đây đồng ý với ngươi."
Ông ta hung hăng trừng mắt liếc nhìn Hàn Tam Thiên một cái:
"Cái nón xanh của ngươi, ông đây sẽ đội nón cho ngươi, chúng ta đi."
Nói xong, ông ta vỗ cái bàn, vô cùng tức giận, dẫn theo một đám người trực tiếp đi ra bên ngoài, lúc gần đi, tên chó săn kia còn không nhịn được mà liếc mắt nhìn Hàn Tam Thiên, nhổ một bãi lên mặt đất.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, đối với loại nhân vật nhỏ này anh hoàn toàn không thèm để ở trong mắt, anh nhìn Bách Hiếu Sinh, sau đó vỗ cánh tay của chính mình, thân ảnh của Lân Long hiện lên.
"Theo ông ta đi ra ngoài một chuyến."
Hàn Tam Thiên dặn dò Lân Long.
Lân Long gật đầu, hóa thành bản thể, chở Bách Hiểu Sinh trực tiếp bay ra khỏi quán rượu.
Một ngọn núi nào đó trên núi Thanh Long.
Lúc này một tòa cung điện hoa lệ đang mang đầy dấu vết của ngọn lửa chiến tranh, vô số thi thể nằm trên mặt đất, máu tươi phun tung tóe.
Rõ ràng, nơi này vừa mới trải qua một cuộc chiến.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một con rồng cắt ngang phía chân trời.
- -----------------