"Bởi vì ông ấy đã nói, trong tương lai, tôi sẽ thống trị thế giới Bát Phương, mà tôi cũng đã hỏi ông ấy, việc trúng độc của Niệm Nhi phải làm sao bây giờ?"
Hàn Tam Thiên cười nói.
"Nhưng mà vị tiền bối kia cũng không nói cái gì hết mà."
Tân Sương ngạc nhiên nói.
"Không, ông ấy nói rất nhiều, ông ấy bảo tôi hãy thuận theo tự nhiên, nói rằng đến lúc ấy, tôi sẽ tự mình hiểu được, sau đó bảo tôi muốn làm gì thì làm."
Lời nói của ông ấy, đối với Tần Sương mà nói dường như là không có gì, nhưng đối với Hàn Tam Thiên mà nói, ông ấy đã nói rất nhiều, thậm chí còn để cho anh biết nên làm như thế nào.
Cái gọi là đến lúc ấy, anh sẽ tự hiểu được, mà lúc ấy, Hàn Tam Thiên biết nó đang nói đến hồng môn yến, cho nên, Hàn Tam Thiên có thể thấy rõ ràng, cũng quyết định sắp xếp đại cục sau đó.
Nhưng liệu nước cờ cuối cùng của bàn cờ này có thể thành công hay không, liệu Hàn Tam Thiên có thể kim thiền thoát xác hay không, thì ông ấy cũng không đưa ra đáp án.
Tùy tâm mà làm, đổi thành cách nói khác, không phải là đang bảo mình cứ mạnh dạn mà làm sao?
Nghe thấy những lời giải thích này, Tần Sương không thể nào nhịn được mà cười khổ, nàng cảm thấy Hàn Tam Thiên cũng chỉ đang phân tích thái quá mà thôi.
Nhưng đối với những chuyện này Hàn Tam Thiên lại rất tin tưởng, đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng căn bản khác, ngoại trừ Tiểu nhân sâm ra. trước mắt cũng không có ai biết anh chiếm được Chi nguyên của thần.
Cũng bởi vì nhờ Chi nguyên của thần đã tiến hành cải tạo cơ thể anh, mới khiến cho Hàn Tam Thiên càng thêm tự tin là anh có thể vượt qua cửa ải của Thiên độc này.
Đương nhiên, còn có rất nhiều nhân tố khác, đã trợ giúp chứng minh việc Hàn Tam Thiên mạo hiểm là đúng.
Anh vẫn còn nhớ rõ những trải nghiệm trong Vương phủ, suýt chút nữa anh đã bị giết chết bởi hành động vô ý của Vương Tư Mẫn, nhưng bất kể là như thế nào, cuối cùng Hàn Tam Thiên cũng có thể dựa vào chính mình để gắng gượng đến lúc nào.
Cho nên tất cả những chuyện này, đã khiến cho Hàn Tam Thiên sắp xếp đại cục, để cho kim thiền thoát xác, đập nồi dìm thuyền.
Mặc dù trong quá trình thực tế có chút lệch so với những thứ Hàn Tam Thiên đã tính toán, nhưng kết quả cuối cùng lại hoàn toàn giống với những gì mà Hàn Tam Thiên đã tính toán, Hàn Tam Thiên đã cược đúng rồi...
Ngay lúc hai người còn đang ngạc nhiên trước sự dũng cảm và tài mưu lược của Hàn Tam Thiên, thì có một giọng nói vang lên:
"Vốn ông đây không định nói gì đâu, nhưng bởi vì tên khốn kiếp vô tình vô nghĩa nhà ngươi, muốn đi chịu chết cũng không nhắc nhở ông đây một câu, nếu như người chết thật, có người khác đào bới đồ đạc của ngươi rồi phát hiện ra ông đây, con mẹ nó chẳng phải là ông đây phải chôn cùng với người rồi sao?"
"Con mẹ nó, người khác chết chôn một con búp bê bằng giấy thì cũng chả sao, thế mà ngươi lại muốn chôn cùng nhân sâm, một người hoạt bát như ta lại phải chôn cùng ngươi ư?"
Nghe thấy giọng nói này, Hàn Tam Thiên cười khổ một tiếng, cử động tay một chút, lấy Song long đỉnh ra từ bên trong nhẫn không gian, lúc này Tiểu nhân sâm mới nhảy ra.
Đương nhiên là Tô Nghênh Hạ cũng không còn ngạc nhiên về chuyện này, nhưng khi Tần Sương nhìn thấy, nàng lại rất sửng sốt.
"Ái chà, mỹ nữ nha."
Nhìn thấy Tần Sương đang nhìn mình, Tiểu nhân sâm cũng không thèm suy nghĩ xem nàng là ai, những thứ này đối với nó cũng không quan trọng nữa, vừa nhìn thấy Tần Sương thì hai má nó đã ứng hồng, sau đó liền chạy đến trước mặt Tần Sương, càng nhìn nàng càng vui vẻ.
"Đây là..."
Tần Sương tò mò nhìn Hàn Tam Thiên.
"À, đó chỉ là một trò đùa nhỏ thôi."
Hàn Tam Thiên nói.
"Ngươi mới là trò đùa, cả nhà người đều là trò đùa nhỏ."
Sau khi mắng Hàn Tam Thiên xong, Tiểu nhân sâm đột nhiên thay đổi sắc mặt, vô cùng hòa nhã mà thi lễ với Tần Sương:
"Tiểu thư xinh đẹp, tại hạ là Tiểu nhân sâm."
Tần Sương thật sự không nhịn được cười trước hành động của Tiểu nhân sâm, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, không nhịn được mà sờ sờ đầu của thằng nhóc dễ thương này.
Tiểu nhân sâm cũng thuận thế trực tiếp nhảy bổ vào Tần Sương, mục tiêu đương nhiên là nơi nào đó, cũng may mà Tần Sương đã vô tình dùng tay giữ lại nó, bàn tay nó cố gắng hết sức muốn sờ nơi nào đó của Tần Sương, nhưng lại phát hiện ra bất kể có làm như thế nào cũng không sờ được.
Sao Hàn Tam Thiên có thể không hiểu nhóc con này đang suy nghĩ gì hay chứ, ngay lập tức lên tiếng nói:
"Có người tốt nhất là nên chú ý một chút nha."
"Dựa vào, Hàn Tam Thiên, ngươi đã có lão bà xinh đẹp như vậy rồi, tỷ tỷ xinh đẹp này đương nhiên là của ông đây rồi. Nhớ nhé, từ hôm nay trở đi, nàng chính là lão bà của ta, à, đúng rồi, Lão bà, ngươi tên gì vậy?"
Tiểu nhân sâm dùng ánh mắt bất chấp nhìn Tần Sương rồi hỏi.
Tần Sương không nhịn được mà đảo mắt xem thường một cái, đối với những gì Tiểu nhân sâm nói đương nhiên là nàng sẽ không đề ý đến, cũng chỉ là đồ trẻ con mà thôi.
Hàn Tam Thiên nhìn vóc dáng nhỏ bé kia của Tiểu nhân sâm, không nhịn được mà trêu ghẹo:
"Có ai lại dùng loại thái độ này để đối xử với ân nhân hiến máu cứu mạng giống như cậu không hả?"
"Dựa vào, trước đây ông đây là muốn uống máu của ngươi, hận không thể nằm mơ thấy thừa dịp ngươi đang ngủ mà cắn vào lòng bàn chân của ngươi, nhưng bây giờ, ông đây không thèm nữa."
Tiểu nhân sâm không hề có chút hứng thú nào trả lời, ánh mắt vẫn dính lên trên người Tần Sương.
"Thật sao? Có người không nên đổi ý đâu nha."
Hàn Tam Thiên cười nói.
"Yên tâm đi, ông đây sẽ không bao giờ hối hận. Trước kia muốn uống máu của ngươi, đó là bời vì ông đây vẫn chưa tìm hiểu kỹ về ngươi, bây giờ ông đây mới biết được, con mẹ nó ngươi là đại độc vương, uống máu của ngươi hả? Ngươi còn sợ ông đây sống không đủ dài hay sao?"
Tiểu nhân sâm khinh thường nói.
Nói xong, nó nhìn về phía Tần Sương:
"Ta vẫn còn muốn sống tốt với lão bà xinh đẹp của mình, không cần máu của Vua vạn độc như người đâu.
Tần Sương cười khổ nói:
"Mặc dù Tam Thiên trúng độc là thật, nhưng bây giờ đã hoàn toàn khôi phục lại rồi, làm gì khoa trương giống như ngươi nói chứ."
Nghe Tần Sương nói thế, ngay lập tức Tiểu nhân sâm lắc đầu:
"Vợ à, những lời này của ngươi đã sa rồi. Độc này không những không được giải, ngược lại còn biến dị trên cơ thể hắn thành kì độc còn mạnh mẽ hơn, nói thế này đi, chỉ cần một giọt máu của tên này rơi vào trong một dòng sông, trong chu vi một ngàn dặm, tất cả sinh vật trong dòng sông ấy đều không thể sống được."
Một câu nói của Tiểu nhân sâm, khiến cho Tần Sương kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm, cũng khiến cho Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ sửng sốt.
Một giọt máu rơi vào dòng sông liền có thể khiến cho những sinh vật sống trong chu vi một ngàn dặm chết hết, đây lại là loại kỳ độc gì vậy?
- -----------------