Lại đi về phía trong, cảm giác trên lưng lại có thêm một tòa núi lớn.
Một bước bước xuống, toàn bộ năng lượng trong đan điền liên tục bị vắt kiệt.
"Đảng sợ, thật là đáng sợ."
Hàn Tam Thiên cố gắng hết sức để chịu đựng.
Nhưng mà, càng là như thế, đối với Hàn Tam Thiên mà nói, thật ra anh lại càng có hứng thú hơn. Càng quan trọng hơn chính là, anh cũng không còn đường núi nào khác.
Cho nên, muốn sống, cũng không có nhiều lựa chọn lắm.
Trực tiếp dùng Thái cực tâm pháp để thúc dục toàn bộ năng lượng, đồng thời kim thân và Bất diệt huyền khải cũng khởi động, lúc này Thái hư thần bộ cũng đã được mở ra, áp lực trên người Hàn Tam Thiên, lúc này mới miễn cưỡng giảm bớt một chút.
Cứ như vậy, Hàn Tam Thiên lại đi về phía bên trong.
Lúc đến gần Thần mộ, một cỗ hơi thở chết chóc vô cùng mạnh mẽ và một cỗ khí thế bàng bạc không ngừng sinh sôi đang đánh thẳng vào anh, hơn nữa càng đến gần lối vào hơn, hai cỗ khí tức này cũng trở thành càng mạnh mẽ hơn.
"CMN, thật là khó chịu..."
Ngũ quan Hàn Tam Thiên rất dữ tợn, dùng tất cả sức mạnh của mình, đặt một chân vào bên trong Thần mộ.
"Am!"
Một cỗ ánh sáng màu bạc đột nhiên tràn ra từ trong động, sau khi cắn nuốt Hàn Tam Thiên, giây tiếp theo, ánh sáng màu bạc biến mất, của động lại khôi phục như bình thường, tản ra ánh sáng màu đỏ mạnh mẽ.
Xa xa, Lục Nhược Tâm đã chậm rãi hạ xuống, bí pháp ở trong tay, bốn đạo thân ảnh hóa thành một, nhìn thấy Hàn Tam Thiên biến mất trong cửa động, nàng ta nhíu mày, chu môi một cái, thì thào nói:
"Người này, là kẻ điên hay sao?"
Ngay cả Thần mộ cũng dám đi vào, Lục Nhược Tâm không thể không sửng sốt và bội phục, bởi vì dù thắng hay bại, bất kỳ người nào đi vào Thần mộ, kết cục cũng chỉ có một, đó chính là tử vong.
Đây cũng không phải là tin đồn nhảm, mà là một chuyện chân thật.
Mây chục vạn năm trước, cũng có chân thần sinh ra dị tâm, vì thế nên muốn nhân cơ hội cướp lấy kho báu trong Thần mộ, sau khi một vị chân thần khác cũng lo lắng hắn ta lấy được, gia tộc sẽ trở nên lớn mạnh, cho nên mới theo sát ở phía sau. Nhưng từ đó về sau, hai vị chân thần kia cũng không bao giờ xuất hiện nữa.
Cho nên, chân thần cũng không thể vào, không phải là tin đồn vô căn cứ, mà là đó là do những người đi trước đã trả giá bằng sinh mệnh cho tất cả mọi người biết.
Nếu như đổi lại thành người bình thường, chỉ sợ sẽ cười khinh thường rồi xoay người rời đi, nhưng Lục Nhược Tâm cũng không như vậy, váy dài tung bay, giống như tiên nữ, để lụa mỏng trong tay áo bay ra, cột vào trên thân cây, hương thơm khẽ bay, đan xen vào nhau, thế mà lại nằm xuống ngủ trưa.
Không biết vì sao, đối với kẻ điên mà Lục Nhược Tâm hận thấu xương kia, đột nhiên nàng ta có một loại cảm giác kỳ lạ, nàng ta cảm giác rằng, không bao lâu sai, có lẽ hắn sẽ đi ra của động.
Mặc dù loại cảm giác này đối với Lục Nhược Tâm mà nói, là vô cùng hoang đường, nhưng có đôi khi Lục Nhược Tâm nhìn qua có vẻ là một người rất lý trí, nhưng có đôi khi nàng ta lại là một nữ nhân làm việc theo cảm tính.
"Am!!"
Mà vào lúc này, sau khi Hàn Tam Thiên bị ánh sáng màu bạc kia hút vào trong động, ngay bây giờ anh đang lao xuống từ độ cao mấy trăm thước, cuối cùng dang rộng hai tay hai chân thành hình chữ đại nện thật mạnh lên trên mặt đất.
Bởi vì tốc độ rơi xuống quá nhanh, Hàn Tam Thiên đã cứng rắn tạo thành một cái hố lớn thật sâu ở trên mặt đất.
Mà dường như vào đúng lúc này, trong cơ thể Hàn Tam Thiên, một đạo ánh sáng màu đỏ và một đạo ánh sáng màu tím đang đan xen vào nhau, tách ra khỏi cơ thể Hàn Tam Thiên, bay thẳng lên trên, cuối cùng bay lên đến đỉnh, chia thành hai hướng trái và phải.
Trong động, bỗng nhiên bừng sáng.
"Chết tiệt!"
Hàn Tam Thiên nằm rạp trên mặt đất kêu lên một tiếng, tay trái anh giật giật, giây tiếp theo, anh xoay người lại trong chiếc hố lớn, nằm ngửa nhìn lên.
"Chúng mày đang làm cái gì vậy."
Nhìn Thiên hỏa và Nguyệt luân ở phía trên, Hàn Tam Thiên không nhịn được mà nói.
Hàn Tam Thiên hoàn toàn chưa bao giờ sử dụng bọn nó, nhưng chúng nó lại đột nhiên xuất hiện, sau đó lại tự động bay lên, vốn Hàn Tam Thiên định khống chế cho chúng nó quay về, nhưng anh phát hiện ra bất luận mình có kêu gọi như thế này, thì anh vẫn hoàn toàn không thể khống chế được chúng nó.
"Chuyện này...."
Hàn Tam Thiên có chút bất đắc dĩ.
Chuyện này đặc biệt có ý nghĩa gì sao? Chính mình còn không thể khống chế đồ vật của chính mình? Chẳng lẽ bây giờ chúng nó có ý nghĩ của chính mình hay sao?. Truyện Sắc
Không thu lại được, Hàn Tam Thiên thật bất đắc dĩ, theo bản năng anh quan sát từ trên xuống dưới, từ của động đi xuống, liền trực tiếp là một cái vách núi cao, hai bên vừa cao vừa chắc chắn, một vách núi lớn đến chín mươi độ.
Nhưng vách núi ở bên trong hang động này lại không hề có chút ẩm ướt nào, ngược lại còn vô cùng khô ráo, vách núi cũng đặc biệt sạch sẽ, nhưng điều khiến cho Hàn Tam Thiên kinh ngạc chính là, trên vách núi còn có chữ.
"Chẳng lẽ đây là bia mộ sao?"
Hàn Tam Thiên nhíu mày, ở Trái Đất anh biết trong những ngôi mộ có rất nhiều cơ quan khác nhau, nhưng bình thường ở cửa ra vào mộ, thì thường sẽ có bia mộ, ghi lại cuộc đời và những thứ mà chủ mộ đã trả qua khi còn sống.
Đây chính là ngôi mộ của chân thần, nói không chừng đây chính là bia mộ của hắn ta.
Nghĩ đến đây, Hàn Tam Thiên đặt ánh mắt lên dòng chữ ở trên vách đá, dáng chữ vừa cứng cáp vừa mạnh mẽ, chữ trên vách đá viết: Vách núi Thiên Mệnh!
Còn bốn hàng chữ ở phía dưới, từ phải sang trái.
"Phù Dao nào biết Nghênh Hạ khổ
Ba nghìn thế giới hóa Tam Thiên.
Nếu để quân thượng trên trời xuống
Vạn cốt chôn vùi xuống đất đen!"
“Thơ hay, thơ hay."
Hàn Tam Thiên vừa đọc, vừa không nhịn được mà cảm thán nói.
Nhưng giây tiếp theo, anh lại sững sờ ngay tại chỗ.
Không đúng, đây là thơ kiểu gì vậy? Vì sao lại có tên của chính mình và Tô Nghênh Hạ?
Phù Dao và Nghênh Hạ không phải là Tô Nghênh Hạ hay sao? Tam Thiên...Tam Thiên không phải là để chỉ chính mình hay sao?
Bài thơ này là do ai viết vậy? Tại sao lại ở trong Thần mộ?
- -----------------