"Sau đó em phải làm gì hả?"
Hứa Tình cảm thấy khá căng thẳng, cho dù cô không thể hiện ra bên ngoài thế nhưng cơ thể cô đã bán đứng cô mất rồi.
"Hiện giờ em phải buông lỏng cơ thể mình ra, ngửa đầu lên, gập cong hai chân lại, đạp từ trong ra ngoài, cố gắng giữ thăng bằng cơ thể." Giang Thành nhẹ nhàng nâng cơ thể Hứa Tình lên, kiên nhẫn nói.
Hứa Tình là một cô gái rất thông minh, chăm chú làm theo những gì Giang Thành hướng dẫn, dần dần cô quên mất chuyện mình đang tiếp xúc thân mật với Giang Thành.
"Tốt, tốt lắm, cứ như vậy nhé." Giang Thành phát hiện ra Hứa Tình học rất nhanh, lập tức cổ vũ.
Giang Thành vừa hướng dẫn Hứa Tình vừa nhìn Giang Lai vui vẻ bơi lội, anh vẫn nhớ Giang Lai biết bơi là do chính tay anh dạy.
Sau khi bơi vài vòng, Giang Lai đi ra khỏi bể bơi, trên thân thể mềm mại gợi cảm có dính lấm tấm bọt nước, khiến cô càng thêm phần hấp dẫn. Giang Lai nằm lên ghế bên cạnh bể bơi, những đường cong hoàn mỹ của cô lộ rõ ra.
Giang Thành quay đầu lại, nhìn Hứa Tình trong nước, đột nhiên một ý nghĩ nảy ra trong đầu, anh buông lỏng tay ra.
"Á..."
Chương 69: Đùa chút thôi mà
"Sau đó em phải làm gì hả?"
Hứa Tình cảm thấy khá căng thẳng, cho dù cô không thể hiện ra bên ngoài thế nhưng cơ thể cô đã bán đứng cô mất rồi.
"Hiện giờ em phải buông lỏng cơ thể mình ra, ngửa đầu lên, gập cong hai chân lại, đạp từ trong ra ngoài, cố gắng giữ thăng bằng cơ thể." Giang Thành nhẹ nhàng nâng cơ thể Hứa Tình lên, kiên nhẫn nói.
Hứa Tình là một cô gái rất thông minh, chăm chú làm theo những gì Giang Thành hướng dẫn, dần dần cô quên mất chuyện mình đang tiếp xúc thân mật với Giang Thành.
"Tốt, tốt lắm, cứ như vậy nhé." Giang Thành phát hiện ra Hứa Tình học rất nhanh, lập tức cổ vũ.
Giang Thành vừa hướng dẫn Hứa Tình vừa nhìn Giang Lai vui vẻ bơi lội, anh vẫn nhớ Giang Lai biết bơi là do chính tay anh dạy.
Sau khi bơi vài vòng, Giang Lai đi ra khỏi bể bơi, trên thân thể mềm mại gợi cảm có dính lấm tấm bọt nước, khiến cô càng thêm phần hấp dẫn. Giang Lai nằm lên ghế bên cạnh bể bơi, những đường cong hoàn mỹ của cô lộ rõ ra.
Giang Thành quay đầu lại, nhìn Hứa Tình trong nước, đột nhiên một ý nghĩ nảy ra trong đầu, anh buông lỏng tay ra.
"Á..."
Hứa Tình đang hưởng thụ niềm vui bơi lội thì đột nhiên cảm thấy cơ thể chìm xuống dưới, lập tức sợ hãi kêu lên một tiếng, cô vừa giãy dụa vừa muốn tóm lấy thứ gì đó.
Hứa Tình tóm được lấy cánh tay Giang Thành, cả người cô ôm chặt lấy anh, sợ mình bị chìm xuống nước.
"Vợ ơi, em không sao chứ? Anh đùa với em thôi." Hai tay Giang Thành ôm eo Hứa Tình, quan tâm hỏi.
"Đồ xấu xa!"
Hứa Tình nghe vậy lập tức dùng bàn tay xinh đẹp, trắng nõn của mình đánh lên lồng ngực Giang Thành, trách móc anh.
"Được rồi, chúng ta lên bờ thôi, em đã tập khá lâu rồi." Giang Thành bế Hứa Tình lên trên.
Cho dù khi nãy Hứa Tình mới bị giật mình nhưng khi được Giang Thành ôm như vậy, chẳng hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy an toàn vô cùng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Giang Thành đùa với cô, trong lòng cô cũng rất cao hứng.
"Anh dính chặt với chị dâu quá đó, đã lên bờ rồi mà vẫn ôm hả?"
Giang Lai cười nói với Giang Thành.
"Khi nãy không cẩn thận, để chị dâu em hoảng sợ." Giang Thành vừa cười vừa đáp.
"Chẳng phải đều do anh cả sao!" Hứa Tình rời khỏi bàn tay Giang Thành, trừng mắt với anh.
Cô nằm xuống bên cạnh Giang Lai, nói: "Anh trai em xấu lắm."
"Không sao hết, đàn ông không xấu phụ nữ không yêu!"
Giang Lai cười đáp.
"Anh đâu có xấu, anh muốn thử xem em đã bơi được hay chưa mà thôi." Giang Thành mỉm cười, ngồi ở gần đó.
"Đúng rồi, bố mẹ anh chuyển tới nhà mới rồi, họ thấy thế nào?" Giang Thành vội vàng chuyển chủ đề, nói với Giang Lai.
"Bố mẹ anh?"
Giang Lai nhíu mày, nhìn Giang Thành.
"Chẳng phải em là em gái anh sao, bố mẹ em đương nhiên là bố mẹ anh rồi." Lúc này Giang Thành mới nhận ra là mình đã lỡ miệng.
"Sáng sớm bọn họ đã đi xung quanh đó, muốn xem có chỗ nào thích hợp để bày quán không rồi." Giang Lai nói.
Giang Thành khẽ gật đầu, xem ra bố mẹ mình vẫn không hề thay đổi, đi tới chỗ nào cũng không chịu ngồi yên.
"Cứu mạng, cứu mạng với!"
Đột nhiên có tiếng hô hoán cứu mạng từ trong bể bơi vang lên.
Giang Thành vội vàng nhìn sang, chỉ thấy một bé gái đi tới khu nước sâu của bể bơi, dường như cô bé không biết bơi, đã bắt đầu chìm xuống, hiện giờ đang gắng sức giãy dụa.
Giang Thành không dám chậm trễ một giây nào cả, vội vàng chạy tới, nhưng anh còn chưa kịp nhảy xuống nước thì một bóng hình xinh đẹp đã nhún người nhảy lên, lao thẳng vào trong bể bơi.
"Lại là cô nàng này!"
Giang Thành vừa nhìn là đã nhận ra người nhảy xuống cứu chính là hoa khôi cảnh sát Mộ Dung Tuyết.
"Cháu không sao chứ?"
Mộ Dung Tuyết bế bé gái lên trên bờ, quan tâm hỏi han.
"Cháu không sao." Bé gái vừa khóc vừa nói.
Mẹ của bé gái cũng vội vàng chạy tới, nghiêm trọng quát cô bé: "Dặn con là không được tới khu nước sâu rồi, sao con không chịu nghe lời vậy hả?"
"Mẹ ơi, con xin lỗi." Bé gái cảm thấy tủi thân, đôi mắt to tròn nhìn về phía mẹ mình, đáp.
Mẹ của bé gái bế bế cô bé lên, nói với Mộ Dung Tuyết: "Cảm ơn cô, cảm ơn cô nhé!"
"Không có gì, cô bé vẫn còn nhỏ, chị đừng nghiêm khắc quá." Mộ Dung Tuyết cười đáp.
"Còn không mau cảm ơn cô đi." Trong giọng của bà mẹ vẫn mang theo thái độ trách mắng.
"Cảm ơn cô." Bé gái rụt rè nói.
"Không có gì cả, sau này cháu phải nghe lời mẹ đó, biết chưa?" Mộ Dung Tuyết thân thiết dặn dò bé gái, cô bé gật gật đầu, sau đó mới cùng mẹ rời khỏi đây.
Khi còn bé, Mộ Dung Tuyết cũng nghịch ngợm không chịu nghe lời người nhà, vậy nên nhìn thấy cô bé này đã khiến cô nhớ tới hình ảnh của mình khi còn bé.
"Anh nhìn gì vậy?"
Mộ Dung Tuyết đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn về phía này, cô nhìn Giang Thành, hỏi.
"Vẫn là vấn đề trước đây, lớn như vậy không ảnh hưởng gì tới nhiệm vụ chứ hả?" Giang Thành quan sát Mộ Dung Tuyết đang mặc áo tắm, bộ ngực đầy đặn của cô thêm phần căng tròn, hơn nữa Mộ Dung Tuyết còn để tóc ngắn, khiến cô mang tới một cảm giác hoàn toàn khác lạ.
Để khiêu khích Mộ Dung Tuyết nên Giang Thành cố tình đảo qua đảo lại vài lần trên bộ ngực căng tròn của cô.
"Lưu manh!"
Mộ Dung Tuyết hừ lạnh một tiếng, đi thẳng về phía Hứa Tình, Giang Thành cũng đi theo tới đó.
"Cảnh sát Mộ Dung, cô cũng ở đây à?" Hứa Tình cảm thấy kinh ngạc, nhìn Mộ Dung Tuyết.
"Cô ta định âm thầm bảo vệ em, chỉ là không ngờ có người đuối nước, vậy nên cô ta phải lộ mặt." Giang Thành giải thích.
"Cần anh lắm miệng hả!"
Mộ Dung Tuyết trừng mắt nhìn Giang Thành.
"Chị Mộ Dung?"
Giang Thành còn chưa kịp đáp trả thì Giang Lai đã đột nhiên lên tiếng, hỏi Mộ Dung Tuyết.
"Em là?"
Mộ Dung Tuyết nhíu mày nhìn Giang Lai, cô nhớ là mình không hề quen biết cô gái này.
"Em là Giang Lai, là bạn cùng bàn với Mộ Dung Tĩnh, cô ấy là học sinh trao đổi, được cử tới trường của em. Cô ấy kể với em rằng cô ấy có một người chị làm cảnh sát ở thủ đô, cho em nhìn hình của chị, khi đó em thấy chị rất ngầu đó." Giang Lai vui vẻ nói.
"Là bạn học của bé Tĩnh hả, chắc một thời gian ngắn nữa là con bé sẽ qua bên này, đến lúc đó hai đứa sẽ được gặp mặt nhau." Mộ Dung Tuyết tươi cười nói với Giang Lai.
"Thật hả! Vậy thì tốt quá!"
Giang Lai vui vẻ nhảy dựng lên, bộ ngực căng tròn cũng nhảy lên nhảy xuống.
"Em đừng kích động như vậy, cẩn thận mấy tên lưu manh lại được bổ mắt." Mộ Dung Tuyết dùng con mắt khinh bỉ liếc nhìn Giang Thành.
"Chị nói anh trai em hả, anh ấy không như vậy đâu." Giang Lai lập tức nói.
"Anh trai em?"
"Đúng vậy, anh ấy là anh trai em." Giang Lai nhảy nhót đi tới bên người Giang Thành, ôm lấy cánh tay anh.
Lúc này Mộ Dung Tuyết mới nhớ ra một người tên Giang Thành, một người tên Giang Lai.
Khi Giang Thành định nói gì đó thì anh đột ngột cảm nhận được một ánh mắt khác lạ đang nhìn về phía mình, anh lập tức quay đầu nhìn sang.
Ánh mắt Ong Giết Người ẩn nấp trong bóng tối và ánh mắt Giang Thành chạm vào nhau, gã nghĩ: "Hỏng bét! Bị phát hiện rồi!"