"Ông Triệu, vị này chính là thần y trong miệng ông, ngài Giang?"
Một người đàn ông nom giàu có nhưng sắc mặt trắng bợt nằm trên giường bệnh, nhìn thấy Triệu Phúc Lâm mang Cổ Đức Thắng tiến vào bèn vội vàng hỏi.
"Ông Bạch, cậu ta không phải thần y Giang, thần y Giang phải một lúc nữa mới tới được, ông ta là bác sĩ Cổ đang công tác tại khoa Y học cổ truyền Trung Quốc, để ông ta khám thử cho ông trước đã." Triệu Phúc Lâm nhìn Bạch Vệ Quốc nói.
"À!"
Bạch Vệ Quốc nghe xong, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, ông ta đã tìm đến rất nhiều bệnh viện bác sĩ vì căn bệnh của mình rồi, nhưng đều chẳng có cách nào chữa khỏi.
"Giám đốc Bạch của bất động sản Thịnh Hoa, tôi không nhìn lầm đấy chứ?"
Cổ Đức Thắng vừa nhìn thấy Bạch Vệ Quốc là lập tức nhận ra ông ta, người này chính là người dẫn đầu trong ngành bất bất động sản của thành phố Lư Dương, kinh doanh chủ yếu vào những biệt thự cao cấp, vô cùng giàu có.
Bạch Vệ Quốc nhìn thấy nụ cười nịnh nọt kia của Cổ Đức Thắng, lại còn vươn tay về phía mình, cũng khẽ mỉm cười lịch sự, nhưng lại không có ý định bắt tay, mà nói: "Bác sĩ Cổ, ông muốn kiểm tra cho tôi trước?"
Cổ Đức Thắng thấy Bạch Vệ Quốc chẳng có ý gì là muốn bắt tay với mình, bèn xấu hổ thu tay lại, nói: "Giám đốc Bạch, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ dùng kiến thức cả đời mình cố gắng chữa khỏi căn bệnh của ông."
Cổ Đức Thắng mau chóng bắt mạch cho Bạch Vệ Quốc, nhưng mạch tượng đã lập tức khiến Cổ Đức Thắng kinh hãi.
Bởi vì thoạt nhìn Bạch Vệ Quốc tương đối bình thường, chỉ hơi suy yếu chút thôi, nhưng mạch tượng của ông ta lại vô cùng hỗn loạn, hoàn toàn không có một quy luật nào.
Giờ thì phiền phức rồi, Cổ Đức Thắng nhìn Bạch Vệ Quốc vốn chẳng giống như người mắc bệnh nặng gì, thế mà mạch tượng lại phức tạp đến vậy.
Cổ Đức Thắng bắt mạch một lúc cũng không chẩn đoán ra được là có vấn đề gì, nhưng nếu ông ta không nói gì thì sẽ mất mặt chết mất.
"Khụ, à, giám đốc Bạch không có vấn đề gì lớn, tôi kê cho đơn thuốc đã, rồi nằm viện quan sát mấy ngày xem sao." Cổ Đức Thắng bỏ cổ tay Bạch Vệ Quốc ra, cố giữ bình tĩnh nói.
"Nằm viện mấy ngày?"
Bạch Vệ Quốc lập tức lạnh lùng nói: "Không được, tôi còn một cuộc đấu thầu bất động sản quan trọng, không thể nhập viện được."
"Được rồi, không thành vấn đề, tôi kê đơn cho ông trước, sau đó làm châm cứu, chắc chắn sẽ ổn." Cổ Đức Thắng mau chóng nói.
Ông ta cảm thấy dù sao nhìn Bạch Vệ Quốc cũng không thấy có chuyện nghiêm trọng gì, chỉ là mạch tượng hơi loạn thôi, kê một ít thuốc để ổn định mạch rồi châm cứu khơi thông mạch máu, chắc chắn là được, không phải chuyện lớn.
"Nếu ông muốn hại chết ông ấy thì cứ việc."
Giọng Giang Thành truyền tới từ cửa phòng bệnh.
"Giang Thành, cậu nói gì cơ?" Cổ Đức Thắng quay đầu, nhìn thấy Giang Thành thì bất mãn nói.
"Thần y Giang, cuối cùng cậu cũng tới rồi." Triệu Phúc Lâm vội vàng ra đón, nhiệt tình nắm tay Giang Thành.
Giang Thành bắt tay với Triệu Phúc Lâm, lại thản nhiên gật đầu với Triệu Phúc Lâm, coi như chào hỏi.
Giang Thành lãnh đạm như vậy làm khuôn mặt Triệu Phúc Lâm có chút xấu hổ, nhưng ông cũng biết chuyện không thể trách người khác được, chỉ có thể trách chính ông.
Lúc trước Giang Thành đến chữa bệnh cho con trai Triệu Phúc Lâm, kết quả Triệu Phúc Lâm lại lạnh lùng đối xử với Giang Thành, Giang Thành không thích cái tâm lý đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài này.
"Vị này chính là thần y Giang?"
Thật ra Bạch Vệ Quốc vô cùng không hài lòng với thái độ mơ hồ của Cổ Đức Thắng, giờ nghe Giang Thành đã đến, trong lòng lập tức nhen nhóm hy vọng.
Dù sao người này cũng là thần y, có thể chữa khỏi cho đứa con trai sắp chết của Triệu Phúc Lâm, vậy chắc là có thể chữa khỏi cho mình.
"Đúng vậy, vị này chính là thần y Giang, chính cậu ấy đã chữa khỏi bệnh cho con trai tôi." Triệu Phúc Lâm vội nói với Bạch Vệ Quốc.
"Giám đốc Bạch, ông đừng tin lời người khác đồn thổi, cậu ta chỉ là một nam y tá trong bệnh viện chúng tôi thôi, vốn chẳng biết y thuật gì." Cổ Đức Thắng sợ Giang Thành cướp mất danh tiếng của mình, bèn mau miệng châm chọc trước.
"Vậy à? Nếu tôi kém cỏi như vậy thì ông thử nói về các triệu chứng của giám đốc Bạch đi?" Giang Thành lạnh lùng liếc Cổ Đức Thắng một cái, nói.
Cổ Đức Thắng nghe vậy, sắc mặt chuyển thành xấu hổ, quả thật ông ta không nói được tại sao Bạch Vệ Quốc lại có các triệu chứng đó.
"Cái này còn cần phải kiểm tra thêm mới chắc chắn." Cổ Đức Thắng nói ngay.
"Giám đốc Bạch, mấy ngày nay ông luôn cảm thấy người ngợm mệt mỏi, mơ nhiều mất ngủ, cho dù có ngủ thiếp đi cũng sẽ xuất hiện tình trạng bóng đè, ban ngày thì tốt hơn một chút nhưng vẫn chán ăn, đúng không?"
Giang Thành quay đầu nhìn Bạch Vệ Quốc nhẹ giọng hỏi.
"Đúng vậy, đúng vậy, thần y Giang, cậu nói chẳng sai chút nào." Bạch Vệ Quốc mừng rỡ trong lòng.
Giang Thành này đến cả bắt mạch cũng không cần, vừa mở miệng ra đã nói được hết các triệu chứng của cơ thể mình, thật quá thần kỳ.
So với Giang Thành, Cổ Đức Thắng kia mới là một nam y tá chẳng hiểu cái gì.
Cổ Đức Thắng cũng không ngờ Giang Thành lại nói đúng, khuôn mặt đầy vẻ xấu hổ.
"Thật ra vừa rồi tôi cũng biết những cái này, nhưng để đảm bảo nên định chẩn đoán xong mới nói." Cổ Đức Thắng vội biện giải, muốn tìm lại chút mặt mũi cho mình.
Nhưng chẳng ai thèm để ý tới lời Cổ Đức Thắng nói.
"Bệnh của ông là do tà khí xâm nhập vào cơ thể, do đó điều trị bên ngoài hoàn toàn vô dụng." Giang Thành nhẹ giọng nói.
Từ khi vào phòng anh đã cảm giác được trên người Bạch Vệ Quốc có một luồng khí đen bao quanh, hiển nhiên đây không phải bệnh tật thông thường mà là do vận số gây ra, nói cách khác là có vật bẩn thỉu quấn lấy Bạch Vệ Quốc.
"Vậy thần y Giang, bệnh của tôi phải chữa trị thế nào?" Bạch Vệ Quốc vội vàng hỏi.
"Thứ trên cổ tay ông từ đâu ra?" Giang Thành bỗng nhìn thấy Bạch Vệ Quốc đeo một chuỗi hạt gỗ sưa trên tay.
Đường nét chạm khắc trên chiếc vòng đã rất cũ, hơn nữa nhìn nó như vậy chắc hẳn đã có từ lâu lắm rồi.
"Đây là chiếc vòng mà một trong những người bạn của tôi đấu giá lấy được, nó được tìm thấy từ trong một ngôi mộ cổ, rất có giá trị." Bạch Vệ Quốc nhìn thoáng qua chuỗi vòng tay, nói.
"Đúng rồi, đồ trong mộ cổ bình thường đều nặng âm khí, dính sát khí, chỉ cần vứt nó đi là ông có thể khôi phục, nhưng nếu là quà của bạn tặng thì lại không dễ vứt như vậy, thế này đi, ông mua ít chu sa, giấy phù và bút lông sói, tôi vẽ cho ông một lá bùa trừ tà, hẳn sẽ không còn vấn đề gì nữa."
"Đơn giản vậy thôi?" Bạch Vệ Quốc có chút kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy." Giang Thành khẽ gật đầu.
"Bốc phét, làm gì có ai lại chữa bệnh như vậy? Đây là mê tín dị đoan." Cổ Đức Thắng vội vàng gào lên với Giang Thành.
"Có phải mê tín không cứ chờ tình huống của ông ấy rồi biết." Giang Thành thản nhiên nói.
Triệu Phúc Lâm cũng nghi ngờ, nhưng ông vẫn lập tức sai thư ký đi mua đồ.
Mua được chu sa giấy phù và bút lông sói rồi, Giang Thành cầm bút lông sói, chấm chu sa, vẽ bùa trừ tà lên giấy.
Sau khi vẽ xong, Giang Thành gấp bùa lại, quấn quanh chuỗi vòng trên tay Bạch Vệ Quốc.
Chuỗi vòng vừa bị quấn kín, Bạch Vệ Quốc lập tức cảm thấy phấn chấn trở lại, cảm giác uể oải khó chịu biến mất hoàn toàn.
"Kì diệu, thật là kì diệu." Bạch Vệ Quốc vui mừng nhìn cái vòng tay, ông vẫn luôn mệt mỏi mất tinh thần không lâu sau khi đeo cái vòng này, nhưng hiện giờ ông vô cùng tỉnh táo, cảm giác như chưa từng thoải mái đến vậy.
"Thật không ngờ, đôi khi mê tín dị đoan cũng có chỗ tốt." Bạch Vệ Quốc nói với sự ngạc nhiên.
"Thật ra đây không phải là mê tín dị đoan gì, tôi gọi thứ này là bên rìa khoa học, cái gọi là mê tín dị đoan chỉ là khoa học mà mọi người chưa biết mà thôi." Giang Thành nhàn nhạt nói.
Vốn dĩ đồ vật trong mộ thường dễ bị nhiễm âm khí, chu sa chí dương có thể khắc chế loại âm khí đó, đây vốn đạo lý âm dương tương khắc.
Cổ Đức Thắng cũng không ngờ như vậy lại có thể thật sự chữa khỏi cho Bạch Vệ Quốc, rõ ràng sắc mặt Bạch Vệ Quốc hồng hào hơn nhiều.
"Thần y Giang, cảm ơn cậu rất nhiều." Bạch Vệ Quốc kích động xuống giường nắm lấy tay Giang Thành.
Ban đầu vật này được một khách hàng quan trọng tặng cho, vứt đi thì khá đáng tiếc, hiện giờ không cần vứt mà mình cũng được chữa khỏi bệnh, quả thật quá thần thánh.
"Không cần khách khí, chữa bệnh vốn là nhiệm vụ của bác sĩ." Giang Thành thản nhiên nói: "Bọc giấy phù này trong ba ngày, ba ngày sau có thể tháo ra."
Nghe Giang Thành nói như vậy, Bạch Vệ Quốc lại càng thêm cảm kích Giang Thành, căn bệnh tra tấn ông bấy lâu đã được loại bỏ.
"Hừ, bàng môn tả đạo." Cổ Đức Thắng ở bên hừ lạnh một tiếng nói.
"Bàng môn tả đạo? Bác sĩ Cổ, tôi e là ông không hiểu bác sĩ thực sự là gì đúng không?" Triệu Phúc Lâm có chút bất mãn nhìn Cổ Đức Thắng nói.
"Được lắm, nói thần y Giang là nam y tá, nhưng tôi thấy so với cậu ấy, ông lại càng giống nam y tá hơn đấy nhỉ?" Bạch Vệ Quốc cũng lạnh lùng nói.
Cổ Đức Thắng nhất thời vô cùng xấu hổ, Bạch Vệ Quốc nhìn Giang Thành nói: "Thần y Giang, để cảm ơn cậu, công ty chúng ta mới phát triển biệt thự biển, tôi có thể tặng cho cậu một căn, thế nào?"
Bạch Vệ Quốc cũng không ngu ngốc, thanh niên này có thể có được y thuật thần kỳ như vậy, chắc chắn không phải hạng người đơn giản, nhất định phải kết giao.
"Không cần đâu, trả phí như thường là được rồi, tôi còn có việc, đi trước." Giang Thành nói rồi rời khỏi phòng bệnh.
Bạch Vệ Quốc nhìn Giang Thành không màng danh lợi, không nịnh nọt mình khi biết mình có tiền, cũng không tham lam quá mức, đây mới đúng là phong phạm thần y phổ độ chúng sinh nên có.
"Giám đốc Triệu, vừa nãy tôi..."
Cổ Đức Thắng còn muốn bước lên giải thích với Triệu Phúc Lâm một chút, nhưng Triệu Phúc Lâm căn bản không nhìn ông ta, mà nói với Bạch Vệ Quốc: "Về sau không nên nghe lời lang băm, lang băm hại người."
"Đúng vậy, có cơ hội nhất định phải tỏ lòng biết ơn với thần y Giang." Bạch Vệ Quốc cũng nói.
"Giang Thành chết tiệt." Cổ Đức Thắng nghiến răng khẽ giọng chửi, ông ta đã bị mất mặt vô số lần chỉ vì Giang Thành.
Giang Thành tan làm, vừa mới định lái xe về nhà thì nhận được điện thoại của Giang Lai.
Giang Thành nhíu mày, muộn vậy rồi sao Giang Lai lại gọi điện cho mình, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?
Nghĩ vậy Giang Thành vội nhận điện thoại: "Alo? Em gái?"