"Mua lại?"
Lâm Doãn Nhi cau mày, đưa mắt nhìn Giang Thành. Thật ra cô rất thích chỗ này, từ đây tới chỗ làm khá gần, hơn nữa giao thông thuận lợi, chung quanh đầy đủ cửa hàng, siêu thị.
"Nhưng tôi không có tiền." Trong ánh mắt Lâm Doãn Nhi lóe lên vẻ mất mát.
"Tiền không thành vấn đề, cô cứ yên tâm." Giang Thành bình thản đáp.
Nhưng Giang Thành vừa mới nói xong thì Hầu Tam đã vội vàng nói: "Không được, tôi không bán căn nhà này."
Hầu Tam không có công ăn việc làm gì cả, sinh hoạt thường ngày phụ thuộc toàn bộ vào hai căn nhà bố mẹ để lại cho, anh ta ở một căn, còn căn nhà này nằm ở vị trí đắc địa hơn, tiền thuê cũng khá ổn, nếu như bán căn nhà này đi thì sau này anh ta biết phải sống như thế nào chứ?
"Không bán hả?" Giang Thành nhíu chặt mày.
"Đại ca của tôi ơi, tôi không thể bán căn nhà này được." Hầu Tam sắp phát khóc luôn rồi.
Nhưng Giang Thành cũng không quan tâm suy nghĩ của Hầu Tam là gì, ban đầu anh không muốn chọc tới Hầu Tam, nhưng anh ta lại tự dâng mình tới tận cửa, vậy thì không thể trách anh được.
"Được, anh không bán phải không?"
Giang Thành giơ tay ra nhấc Hầu Tam lên, sau đó đi về phía bồn cầu.
Hầu Tam không muốn trải qua cảm giác sống không bằng chết đó lần nữa, anh ta vội vàng giãy dụa, nói: "Đừng mà, đừng ta, tôi bán, tôi bán, được chưa hả!"
Lúc này Giang Thành mới thả Hầu Tam xuống, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười gian xảo, hỏi: "Được, vậy anh định bán căn nhà này bao nhiêu?"
Hầu Tam ho khan hai tiếng, sợ hãi nhìn sang phía Giang Thành, dè dặt hỏi: "Một... một triệu tám trăm nghìn được không?"
"Một triệu tám trăm nghìn? Anh ăn cướp à?" Bàn tay Giang Thành đập lên má Hầu Tam khiến anh ta sợ hãi tột độ, toàn thân run bần bật.
"Vậy... vậy thì một triệu rưỡi nhé?"
Hầu Tam hiểu rất rõ cho dù diện tích căn nhà của anh ta không quá lớn nhưng nếu như tìm được một tên môi giới giỏi thì chắc chắn sẽ bán được trên một triệu rưỡi, nếu đã bán thì anh ta cũng không muốn bản thân phải chịu thiệt thòi.
Một triệu rưỡi cũng đủ cho anh ta tiêu xài một thời gian rồi.
Giang Thành nghe Hầu Tam nói vậy, khoát tay áo, nói: "Quá đắt, xóa số lẻ đi."
Hầu Tam ngẩn người ra, hỏi: "Đại ca, tôi cũng đâu có ra giá lẻ đâu?"
Giang Thành nói: "Ý của tôi là bỏ một số đi, một trăm năm mươi nghìn."
"Một trăm năm mươi nghìn?" Hầu Tam trợn trừng hai mắt nhìn Giang Thành. Mẹ kiếp, thằng khốn này ác quá đi mà, có ai bỏ số lẻ như vậy hay không hả? Bỏ luôn một số không? Mẹ kiếp, làm vậy thì khác gì ăn cướp chứ?
"Một trăm năm mươi nghìn không đủ mua ban công đâu, anh điên rồi à?"
Hầu Tam vừa mới dứt lời, Giang Thành đã đá mạnh lên mặt Hầu Tam, khiến anh ta bị gãy mũi, máu tươi chảy đầm đìa.
"Sao anh có thể làm như vậy chứ? Anh muốn dùng một trăm năm mươi nghìn để mua cả căn nhà của tôi, tôi không bán thì anh đánh tôi, anh có còn chịu nói lý lẽ nữa hay không vậy?" Hầu Tam ôm mũi, uất ức bật khóc.
"Ồ, lúc này anh mới nhớ tới lý lẽ hả? Trước đó khi anh ép khách trọ phải tăng giá thuê thì sao anh không nghĩ tới việc nói lý lẽ chứ?" Giang Thành cười lạnh, hỏi vặn lại.
Hầu Tam ôm mũi nhìn Giang Thành, không dám đấu khẩu với anh. Nếu như anh ta dám cãi lại thì chỉ e là sẽ tiếp tục được mời uống trà trong bồn cầu.
"Một trăm năm mươi nghìn, anh nói đi, có đồng ý hay không hả?' Giang Thành lạnh lùng nói.
"Tôi đồng... đồng ý, đồng ý là được chứ gì." Hầu Tam vội vàng đồng ý: "Ngày mai... ngày mai tôi sẽ đi làm thủ tục."
"Được, nhưng anh phải cam đoan trước đã." Giang Thành thản nhiên nói.
"Được, được chứ, không phải chỉ là một tờ giấy xác nhận thôi sao, tôi sẽ viết." Hầu Tam liên tục nói.
Hiện giờ Hầu Tam cũng đã suy nghĩ thấu rồi, dù sao cũng phải đi xử lý thủ tục, hiện giờ cứ đồng ý trước, ngày mai sẽ tìm người tới xử lý thằng khốn này, vậy chẳng phải căn nhà vẫn là của mình sao. Dưới tình hình như vậy, loại văn bản cam kết này không hề có hiệu lực gì cả, viết chỉ phí công mà thôi.
Giang Thành nhếch miệng lên, đưa tay khoác vai Hầu Tam, mỉm cười nói: "Ngại quá, cam đoan mà tôi nói không phải giấy cam đoan, mà là một cánh tay anh."
Giang Thành vừa mới nói xong, dùng Phân Cân Thác Cốt Thủ bẻ khớp một cánh tay của Hầu Tam.
"Á... Anh làm gì vậy hả?"
Hầu Tam lập tức cảm thấy bả vai đau đớn thấu xương.
Phân Thân Thác Cốt Thủ cũng giống như kỹ thuật Giang Thành dùng để bẻ khớp tên vệ sĩ Ngô Hạo của Phương Lan Lan vậy, bác sĩ bình thường không thể nối lại, chỉ mình Giang Thành mới nối lại được.
"Không có gì đâu, tôi chỉ tháo khớp một cánh tay của anh thôi ấy mà, tin tôi đi, khắp thiên hạ này chỉ có mình tôi nối khớp lại cho anh được thôi. Nếu như ngày mai anh ngoãn ngoãn đi làm thủ tục sang tên, vậy anh sẽ nhận được một trăm năm chục nghìn tiền nhà, nếu như anh không chịu nghe lời, mấy ngày sau anh sẽ chỉ có cách cắt cánh tay này đi mà thôi." Giang Thành thản nhiên nói.
Hầu Tam có nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ tới thứ Giang Thành muốn cam đoan không hề giống người khác, nhưng anh ta đâu có tin vào Giang Thành, một tên y tá nam rác rưởi thì kỹ thuật cao tới mức nào cơ chứ? Anh ta chỉ cần tìm tới viện Trung y là sẽ nối khớp lại được mà thôi, đến lúc đó anh ta muốn khiến Giang Thành phải đẹp mặt.
"Cút đi!" Giang Thành lạnh lùng quát.
Hầu Tao cắn răng chịu đau, chật vật chạy ra khỏi nhà Lâm Doãn Nhi.
"Sao hả? Cô hài lòng với cách giải quyết này chứ?" Giang Thành mỉm cười, nói với Lâm Doãn Nhi.
"Liệu có quá đáng quá hay không? một trăm năm chục nghìn mua một căn nhà như này?" Lâm Doãn Nhi cảm thấy khó tin, hỏi lại.
"Không quá đáng đâu, đối phó với tên vô lại này thì phải dùng cách vô lại thì mới khiến anh ta nhớ lâu được." Giang Thành thản nhiên đáp.
Lâm Doãn Nhi gật đầu, lúng túng nhìn Giang Thành, nói: "Nhưng tôi không có nổi một trăm năm mươi nghìn."
"Không có gì, tôi thanh toán trước cho cô, coi như là cho cô mượn, sau này cô cứ từ từ trả cho tôi." Giang Thành tùy tiện nói, dù sao hiện giờ trong thẻ của anh cũng có mấy triệu, anh không thèm để tâm tới mấy trăm nghìn đó.
"Vậy nếu như tôi không trả nổi thì sao?" Lâm Doãn Nhi hỏi lại.
"Không trả nổi? Vậy cô dùng thịt mà trả." Giang Thành vừa cười vừa đáp.
Lâm Doãn Nhi nghe Giang Thành nói vậy thì sắc mặt đỏ bừng, Giang Thành vội vàng nói: "Tôi đùa thôi, dù sao chúng ta cũng làm chung bệnh viện, từ từ rồi trả là được."
Lâm Doãn Nhi mỉm cười, cô không ngờ Giang Thành đối xử với mình tốt như vậy, không chỉ nhiều lần giúp đỡ cô mà còn đồng ý trả nhiều tiền cho cô như vậy, hơn nữa còn đùa một chủ đề nhạy cảm như vậy, liệu có phải là anh ấy đã để mắt tới mình hay không?
"Tôi phải về nhà rồi, sợ là cô phải dọn dẹp chỗ này lại đó." Giang Thành nhìn về phía nhà vệ sinh, bên trong đầy nước đọng, toàn là nước từ đầu Hầu Tam chảy xuống.
"Không sao, tôi dọn được mà." Mặt Lâm Doãn Nhi đỏ bừng, nhìn Giang Thành nói. So với việc quét dọn phòng thì cô chỉ cần tốn một trăm năm mươi triệu đã mua được một căn nhà.
Giang Thành đáp lại, sau đó rời khỏi nhà Lâm Doãn Nhi, lúc anh đi ra ngoài, anh quay đầu lại thì nhìn thấy Lâm Doãn Nhi đang đứng ngoài ban công, nhìn về phía anh.
Lâm Doãn Nhi thấy Giang Thành quay đầu lại, vội vàng vẫy tay với anh, Giang Thành thấy Lâm Doãn Nhi vẫy tới với mình thì cũng đưa tay lên vẫy, sau đó mới rời đi.
Trong phòng sách nhà Quý Triết, anh ta đặt từng tấm từng tấm ảnh chụp trên bàn sách, gương mặt anh ta thì hiện rõ vẻ giận dữ.
Người trên ảnh chính là Giang Thành và Hứa Tình. Ở trên ảnh, Hứa Tình chăm chú nhìn Giang Thành, hơn nữa trên gương mặt cô hiện lên nụ cười vui vẻ, thoải mái, hoàn toàn khác với thái độ lạnh lùng trước kia.
Khi Quý Triết nhìn tấm hình mới gần đây nhất, đó là ảnh chụp phòng ngủ của Hứa Tình khi cô quên kéo rèm cửa, lúc này Giang Thành và Hứa Tình đang ôm ấp ngủ cùng nhau, cuối cùng Quý Triết cũng bộc phát.
"Mẹ kiếp, con điếm này nữa!" Quý Triết tức giận hất đổ toàn bộ đồ đạc ở trên bàn sách xuống dưới đất.
Quý Triết còn tưởng rằng có lẽ Hứa Tình sẽ không thể bỏ được mình, vậy nên không chịu tiếp xúc với những người đàn ông khác, nào ngờ Hứa Tình lại ngủ chung với Giang Thành ở trên một chiếc giường.
Tấm ảnh này chụp vào một ngày trước, vào buổi đêm khi Hứa Tình và Giang Thành đã ngủ say, cả hai ngủ chung với nhau trên một chiếc giường, quên kéo rèm cửa lại, vậy nên mới bị thám tử Quý Triết thuê chụp ảnh được.
Sau khi trở về, Quý Triết nghĩ mình sẽ chiếm được Hứa Tình thêm một lần nữa, dù sao thời đại học hai người cũng từng yêu nhau, thế nhưng Hứa Tình chưa từng tiếp xúc thân mật với Quý Triết. Nào ngờ bây giờ cô lại ngủ chung trên một chiếc giường với một tên ở rể, anh ta không thể nào chịu đựng được việc này.
Quý Triết tức giận siết chặt nắm đấm, hai mắt trợn trừng nên như muốn nứt vỡ, gầm gừ: "Mày phải chết, mày phải chết!"
Quý Triết tức giận tột cùng cầm điện thoại dưới đất nên, bấm gọi điện thoại.
"Đinh Vũ Địch à? Tôi, Quý Triết đây." Quý Triết đè nén lửa giận của mình, nói.
"Ồ, cậu Quý, đúng... đúng là khách quý tới mà."
Quý Triết nghe ra được tiếng hít thở nặng nề và tiếng phụ nữ rên rỉ vang lên từ phía bên kia đường dây, rõ ràng là Đinh Vũ Địch đang làm chuyện đó.
Quý Triết nói: "Tôi muốn anh xử lý một người cho tôi."
"Cục cưng, em giỏi lắm, đi tắm đi nào." Đinh Vũ Địch nói xong mới nói vào trong điện thoại di động: "Cậu Quý, cậu nói gì hả?"
"Tôi muốn anh xử lý một người cho tôi."
"Cậu Quý, bây giờ là xã hội pháp chế, việc này rất nguy hiểm đó nha."
Quý Triết nghe vậy bật cười một tiếng, nói: "Anh được gọi là anh Vũ Địch, còn sợ chuyện đó sao?"
Quý Triết hiểu rõ Đinh Vũ Địch là kẻ tàn nhẫn nhất ở thành phố Lư Dương, đã từng một mình tiêu diệt cả bang phái, chém thương mấy chục người, nổi tiếng chỉ sau một trận chiến, sau đó phát triển tới hiện tại. Ngoài một số thế lực nhỏ ra thì gần như anh ta đã thống trị toàn bộ thế giới ngầm ở Lư Dương.
Ở ngoài sáng, nhà họ Phương lớn nhất, trong thế giới ngầm thì Đinh Vũ Địch tàn nhẫn nhất, người ngoài gọi anh ta là anh Vũ Địch, dù là ai nghe thấy biệt danh này đều phải nhượng bộ lui binh, sợ sẽ rước họa vào thân, ngay cả nhà họ Phương cũng phải nể mặt Đinh Vũ Địch vài phần.
Đinh Vũ Địch thấy đối phương nịnh bợ mình đương nhiên sẽ cảm thấy thoải mái, hơn nữa một mình anh ta không dựa vào bất kỳ ai, để leo tới vị trí hiện giờ thì hai tay anh ta đã nhuốm đẫm máu tươi rồi.
Đinh Vũ Địch im lặng một lúc, sau đó mới trả lời qua điện thoại: "Cậu Quý muốn tôi xử lý ai giúp cậu hả?"
"Chồng của Hứa Tình, Giang Thành."