Phó Kiền vốn dĩ rất kiêu ngạo và đắc ý, nghe những lời nhận xét của các bạn học xung quanh, vẻ mặt anh ta lập tức trở nên khó coi, vì Phó Kiền chưa gặp Giang Thành thần y lần nào.
Chỉ nghe bố mình từng nói là đã gặp Giang thần y tại phòng của Tất Minh Châu ở bệnh viện, còn cụ thể là bệnh viện nào thì Phó Kiền không biết.
“E hèm, một nhân vật lớn như Giang thần y đương nhiên sẽ có rất nhiều người muốn mời, anh ấy bận là chuyện đương nhiên. Cho dù tôi gọi cho anh ấy, chưa chắc anh ấy qua được.” Phó Kiền vội vàng giải thích.
"Giờ tối rồi, biết đâu Giang thần y đang rảnh thì sao, tốt xấu gì anh cũng gọi cho anh ấy một cuộc xem thế nào." Giang Thành cười nói.
Phó Kiền thấy Giang Thành một mực muốn mình gọi, trong lòng anh ta càng khó chịu hơn.
"Anh cho rằng Giang thần y rảnh rỗi đến buổi lễ tốt nghiệp của người ta ăn chực uống chực như cậu chắc? Đúng là chưa trải sự đời mà." Phó Kiền khinh thường nhìn Giang Thành.
Phó Kiền cho rằng Giang Thành chưa trải sự đời, ăn mặc như thế này chắc là đến đây ăn chực uống chực.
Thật ra không phải Phó Kiền không muốn gọi, mà anh ta thật sự không có số điện thoại của Giang Thành, cho dù có nhưng anh ta cũng đâu quen anh, gọi thì biết mở lời sao đây.
Khi Phó Kiền vẫn đang suy nghĩ thì giảng viên Kỷ lại bắt đầu ho dữ dội, trông có vẻ rất nghiêm trọng.
"Phó Kiền, rốt cuộc cậu muốn sao đây? Không để bạn trai tôi khám cho cô Kỷ, cũng không chịu gọi cho Giang thần y, có phải cậu không muốn cô Kỷ khỏe lại đúng không?" Lâm Doãn Nhi lạnh lùng trách móc Phó Kiền.
Từ khi Lâm Doãn Nhi và Giang Thành đến đây, hai người luôn bị bắt nạt nhưng giờ Lâm Doãn Nhi thực sự không muốn nhịn nữa.
Phó Kiền thấy sắc mặt đau đớn của giảng viên Kỷ, bây giờ anh ta mới cảm thấy bối rối. Dù gì cũng do trước đây anh ta tự nhận mình quen với Giang thần y, giờ đến một cuộc gọi cho Giang thần y anh ta cũng không gọi được thì kỳ quá.
“Được rồi, tôi gọi cũng được, nhưng tôi không chắc liệu Giang thần y có nghe máy hay không.” Phó Kiền vừa nói vừa giả vờ lấy điện thoại di động ra, rồi thản nhiên bấm số.
Điện thoại của Giang Thành không hề đổ chuông, nhưng Phó Kiền đã bỏ điện thoại mình xuống và nói: "Nhìn đi, tôi đã nói Giang thần y rất bận đến cả điện thoại của tôi mà anh ấy cũng không nghe đây này."
"Không sao, sau này vẫn còn cơ hội, anh là bạn thân của Giang thần y mà, sau này chỉ cần nói một câu là anh ấy sẽ chữa cho cô Kỷ ngay ấy mà." Lý Thục Đình đắc ý nói.
"Đúng vậy, không cần vội."
"Lớp chúng ta may mà có Phó Kiền là bạn từ nhỏ của Giang thần y."
Không ít người nịnh nọt Phó Kiền không ngớt, còn Phó Kiền khoe khoang một cách không e dè.
Còn Lâm Doãn Nhi đúng bên cạnh cười đau bụng.
“Doãn Nhi, hài hước đúng không?” Giang Thành thấp giọng hỏi Lâm Doãn Nhi.
"Bác sĩ Giang, không ngờ ngày thường anh nghiêm túc là vậy mà bây giờ anh hư ghê nha." Đương nhiên, Lâm Doãn Nhi biết mục đích của Giang Thành là muốn lát nữa làm cho Phó Kiền xấu mặt, nên anh không nói mình là ai.
“Đàn ông không hư phụ nữ không yêu mà.” Giang Thành cũng cười cười thì thầm với Lâm Doãn Nhi.
“Hư chết đi được ý.” Lâm Doãn Nhi cười rung người.
Phó Kiền đứng một bên nhìn thấy Giang Thành và Lâm Doãn Nhi đang liếc mắt đưa tình, trong lòng anh ta bừng bừng lửa giận.
“Phó Kiền, lát nữa bố cậu sẽ đến đúng không, nếu vậy chúng tôi phải uống với bố cậu một ly mới được.” Một cô gái đột nhiên hỏi Phó Kiền.
"Đúng vậy, bố tôi nói rằng ông ấy cũng rất biết ơn nhà trường đã giáo dục tôi, nên lát nữa ông ấy sẽ đến nói chuyện, mọi người cứ kính rượu tự nhiên, bố tôi hiền lắm." Phó Kiền cố ý nói lớn, như thể được kính rượu bố anh ta là một chuyện cực kỳ vinh dự vậy.
"Yên tâm, một nhân vật lớn như bố cậu, đương nhiên chúng tôi phải kính rượu rồi."
"Đúng vậy, nói không chừng sau này chúng tôi còn cần bố cậu giúp đỡ ấy chứ."
Những người ở đây sau này dù ít dù nhiều đều sẽ theo nghề y, nên nịnh nót bố của Phó Kiền chắc chắn sẽ giúp ích cho sự nghiệp của bản thân họ.
“Ấy, đó có phải là bố cậu không?” Một cô gái ngay lập tức hét lên khi nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đi giày da đang cúi đầu cảm ơn.
“Chính xác, đó là bố tôi.” Phó Kiền đắc ý phủi phủi quần, nhẹ giọng nói.
Quả nhiên, sau khi Phó Xương Hoa bước vào, không ít người vội vàng chạy đến kính rượu, Phó Xương Hoa mỉm cười chào hỏi từng người.
Phó Kiền và Lý Thục Đình không hề di chuyển, dù sao thì cả hai đều là người nhà nên không cần đi kính rượu.
Nhưng Phó Kiền đã sớm phát hiện, trên bàn này ngoài giảng viên Kỷ ra, còn có Giang Thành và Lâm Doãn Nhi không có ý định đứng dậy, mà vẫn ăn uống bình thuờng.
“Hai người, hai người không đến uống với bố tôi ly rượu sao?” Phó Kiền tức giận hỏi.
“Tại sao phải uống?” Giang Thành nhìn Phó Kiền, lạnh lùng hỏi.
“Cuộc sống không ra sao mà kiêu ngạo phết nhỉ.” Lý Thục Đình lạnh lùng nhìn Giang Thành và Lâm Doãn Nhi, ánh mắt cô ta rất khó chịu.
“Không phải kiêu ngạo, mà là không cần thiết.” Giang Thành thản nhiên nói.
"Ôi chao, mồm gáy to quá nhỉ, tôi thì thấy Doãn Nhi ghen tị vì bạn trai tôi quá ưu tú, không muốn mất mặt mà thôi." Lý Thục Đình mỉm cười đắc ý nhìn Lâm Doãn Nhi.
Lâm Doan Nhi liếc cô ta một cái, cũng không có nói nhiều, đối với một người như vậy thì nói gì cũng đều vô nghĩa thôi.
Một lúc sau, những người ngồi bàn này kính rượu xong trở lại.
"Phó Kiền, bố cậu có khí chất thật đấy, đúng là một ông chủ lớn, tư thế khác hẳn người thường." Một cô gái tán dương bố của Phó Kiền.
"Đúng đấy, thật là vinh dự khi được uống rượu với bố cậu, không như một số người sĩ diện đến chết, không chịu đi."
"Giả vờ cũng hay thật đấy, như thể mình là thần tiên thoát tục vậy, nhưng thực ra là một thằng mất não."
Vì bám víu lên đôi chân thối của Phó Kiền, những người cùng bàn bắt đầu chế nhạo Giang Thành và Lâm Doãn Nhi, muốn để lại ấn tượng tốt cho Phó Kiền.
Nhìn thấy cảnh này, Phó Kiền lập tức cảm thấy sảng khoái trong lòng, ai bảo giả vờ thanh cao, bây giờ có muốn kính cũng đã muộn.
"Các cháu chờ một chút."
Đang trò chuyện với người đến kính rượu mình, đột nhiên Phó Xương Hoa nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, ông ta vội ngắt lời người đang nói.
Khi người nói còn đang ngơ ngác thì thấy Phó Xương Hoa vội vàng chạy tới bàn.
"Bố anh đang đến kìa." Lý Thục Đình nhìn thoáng qua bố chồng tương lai đang chạy về hướng này, cô ta nhanh chóng chỉnh đốn lại nụ cười của mình, đứng dậy lễ phép nói: "Cháu chào bác Phó ạ."
“Bố, bố không cần phải vội vàng chạy lại đây vì con đâu.” Phó Kiền cũng đứng dậy, cười nói.
Tuy nhiên Phó Xương Hoa hoàn toàn không để ý đến hai người họ, thay vào đó, ông ta cung kính đứng trước mặt Giang Thành đang dùng bữa.
“Giang thần y, tôi không biết cậu đang ở đây, không kịp đón tiếp từ xa, mong cậu thứ lỗi!” Phó Xương Hoa cúi đầu, vẻ mặt kính cẩn nói.