“Không khám bệnh, tôi đến để thăm cô.”
Huệ Trung Tường cười nói, ngồi xuống ghế đối diện Hứa Tình.
Cô nghe ông ta trả lời thì cảm thấy hơi kỳ lạ. Mình chưa từng gặp người này nhưng ông ta lại nói đến thăm mình.
“Rốt cuộc ông là ai? Ông muốn làm gì?”
Hứa Tình cảm giác không ổn, dù sao trước đây cũng có người muốn hại cô nên Hứa Tình lập tức cảnh giác.
Nhưng bề ngoài người đàn ông này khá nhã nhặn, không giống dáng vẻ của kẻ xấu, chỉ là ông ta có biểu hiện khá kỳ lạ.
“Cô không cần biết tôi là ai. Cô chỉ cần biết hiện tại sắp tan làm, tôi đến đón cô sau giờ làm.”
Huệ Trung Tường vừa nói vừa lấy bùa ra, vung tay dán vào trước ngực Hứa Tình. Sau đó lá bùa bị đốt cháy, gần như không để lại dấu vết gì.
Ban đầu Hứa Tình bị dọa sợ hết hồn nhưng khi lá bùa dán trước ngực đã cháy xong, cô lập tức cảm thấy đầu óc mình mất tỉnh táo.
“Hứa Tình? Em sao thế?”
Hứa Tình bỗng nhiên nghe thấy giọng Giang Thành. Cô ngẩng đầu thì thấy anh đang ngồi đối diện mình, vẻ mặt nhìn cô thân thiết.
Giang Thành? Sao anh về đây rồi? Không phải là anh đi thành phố Thượng Minh à?”
Hứa Tình ngạc nhiên hỏi Giang Thành đối diện.
Trước khi Giang Thành rời khỏi bệnh viện thì đã gọi điện thoại cho cô, nên Hứa Tình biết anh đã đi.
“Anh nóng lòng muốn đón em tan làm, cho nên về sớm.”
Giang Thành ngồi đối diện Hứa Tình cười ha ha, sau đó ông ta đứng dậy nói:
“Muộn rồi, chúng ta về nhà đi.”
“Ừm.”
Hứa Tình cũng không nghi ngờ, cô mỉm cười đồng ý.
Sau khi thu dọn qua đồ đạc, cô khoác tay vị Giang Thành trước mặt. Hai người bước ra khỏi phòng làm việc cùng nhau, đi về phía ngoài cổng bệnh viện.
Huệ Trung Tường nhìn người đẹp đang khoác tay mình, trong lòng rất khoái chí. Cứ như vậy, hai người cùng nhau đi ra ngoài bệnh viện, trên đường gặp không ít người quen chào hỏi Hứa Tình.
Hứa Tình cũng vui vẻ chào hỏi, biểu hiện của cô không hề khác biệt so với ngày thường. Nhưng mọi người đều khó hiểu, chồng của cô là Giang Thành, tại sao hôm nay cô lại khoác tay người đàn ông xa lạ? Chẳng lẽ là anh trai cô ấy?
Mọi người nghĩ vậy nên không hoài nghi.
Khi Hứa Tình và Huệ Trung Tường sắp ra khỏi cổng bệnh viện, bỗng nhiên Lâm Doãn Nhi nhìn thấy cô khoác tay người đàn ông lạ mặt, cô ấy lập tức khó hiểu.
Dù sao Hứa Tình cũng là cô giáo hướng dẫn của Lâm Doãn Nhi, cô ấy và Giang Thành cũng khá thân nên không thể mặc kệ tình huống này.
“Cô giáo, cô giáo ơi!”
Lâm Doãn Nhi gọi, vội vàng chạy đến bên Hứa Tình.
“Doãn Nhi đấy à, sao thế?”
Hứa Tình nghe tiếng Lâm Doãn Nhi gọi bèn quay người hỏi.
“Cô giáo, cô đi với ông ta làm gì thế?”
Lâm Doãn Nhi cảnh giác nhìn người đàn ông xa lạ đứng bên cạnh Hứa Tình.
“Doãn Nhi, em không sao chứ? Đương nhiên là tôi và anh ấy về nhà.”
Hứa Tình nhìn thoáng qua Giang Thành bên cạnh, khó hiểu hỏi ngược lại Lâm Doãn Nhi.
“Về nhà sao? Nhưng mà ông ta…”
“Ừm được rồi, vợ à, chúng ta lên xe trước đi, lát nữa có chuyện quan trọng cần làm nữa.”
Huệ Trung Tường vừa nói vừa đưa tay khoác vai Hứa Tình, đỡ cô vào trong xe.
Ông ta cũng sợ đêm dài lắm mộng, cho nên muốn mau chóng dẫn Hứa Tình rời đi. Ông ta dứt khoát không để ý đến Lâm Doãn Nhi, lên xe rời khỏi nơi này.
Lâm Doãn Nhi nhìn tình cảnh này, lập tức cảm giác kỳ lạ. Mặc dù cô ấy thích Giang Thành nhưng khi nhìn cô giáo của mình gặp nguy hiểm, cô ấy không thể mặc kệ.
Ngẫm nghĩ xong, Lâm Doãn Nhi vội vàng lấy điện thoại ra, bấm gọi Giang Thành.
“Alo? Doãn Nhi? Sao thế?”
Giang Thành nghe cuộc gọi từ Lâm Doãn Nhi bèn vội hỏi.
“Giang Thành à, tôi vừa nhìn thấy cô giáo Hứa Tình lên xe với một người đàn ông xa lạ. Hơn nữa cô ấy còn nói sắp về nhà, không biết cô ấy bị gì.”
Lâm Doãn Nhi gấp gáp nói.
“Gì cơ? Đi với người đàn ông xa lạ?”
Giang Thành ngạc nhiên hỏi.
“Chính xác, thoạt nhìn là người đàn ông rất nhã nhặn nhưng ánh mắt của ông ta rất hèn mọn. Tôi nhớ biển số xe của ông ta, lát nữa gửi cho anh.”
Lâm Doãn Nhi hình dung đơn giản.
Giang Thành nghe miêu tả này, ngay lập tức nghĩ tới người đàn ông thắp hương cho chuột trước cửa nhà. Nhất định là ông ta nhân dịp mình không ở nhà, giờ định ra tay với Hứa Tình.
“Tôi biết rồi, không vấn đề gì. Cô yên tâm đi.”
Giang Thành nói xong thì cúp máy.
Bây giờ Giang Thành đang trên đường trở về từ thành phố Thượng Minh. Dù lái nhanh hơn nữa cũng không thể kịp chạy đến bên Hứa Tình. Hơn nữa nghe ý của Lâm Doãn Nhi, là cô tự nguyện đi với tên kia, không hề có suy nghĩ phản kháng.
Hiển nhiên trạng thái của Hứa Tình là bị trúng Chú Loạn Tâm, nếu giải muộn thì cô sẽ gặp phải thủ đoạn hiểm độc của Huệ Trung Tường.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Giang Thành lóe ra vẻ tàn nhẫn. Tên khốn, hồi trước nên liều mạng giết ông ta, nếu có lần sau thì mình tuyệt đối không nhẹ tay.
Giang Thành hơi suy tư, sau đó anh bấm điện thoại gọi cho Tiêu Chấn.
“Giang thần y, có chuyện gì thế?”
Tiêu Chấn đang phụ trách thông báo tuyển dụng nhân viên. Anh ta chợt nhìn thấy cuộc gọi của Giang Thành, vội vàng bấm nghe.
“Anh Tiêu, bây giờ tôi đang ở ngoài. Hứa Tình bị người yểm bùa dẫn đi rồi, tôi có bảng số xe của ông ta, cần anh cứu cô ấy giúp tôi.”
Giọng điệu Giang Thành nghiêm túc nói qua điện thoại.
“Hả?”
Tiêu Chấn nghe tin này, lập tức nổi giận. Anh ta rất kính trọng Giang Thành, bởi vì anh không những cứu mình mà còn cứu hai người anh em của mình. Thế mà có người dám yểm bùa, bắt vợ của ân nhân đi.
“Tôi sẽ tìm bạn cũ hỗ trợ và điều tra chính xác vị trí của chiếc xe này.”
Tiêu Chấn lập tức chạy ra ngoài phòng tuyển dụng, hoàn toàn không để ý đến việc thông báo tuyển dụng giúp Tiêu Duyệt Nhiên.
“Được, nhưng mà tên kia dùng huyền thuật, anh đối phó gã theo cách tôi nói.”
Giang Thành nói trong điện thoại.
Sau khi Tiêu Chấn nhận được biển số xe, anh ta lập tức tìm Phong Thứ, chiến hữu đặc biệt trước đây. Anh ấy có thành tích tốt ở đội đặc vụ Trung Quốc, nhận rất nhiều tài nguyên mà người khác không có được, hệ thống Thiên Nhãn là một trong số đó.”
Lợi dụng hệ thống Thiên Nhãn, chỉ cần chiếc xe kia vẫn trên địa cầu thì tra được vị trí chính xác.
Trước đây Tiêu Chấn ở trong đội đặc vụ, anh ta cũng có địa vị vô cùng quan trọng. Mặc dù bây giờ anh ta giải ngũ thì thể diện để sử dụng hệ thống Thiên Nhãn một lát vẫn còn.
Tiêu Chấn nhanh chóng tra ra chiếc xe kia, nó đang dừng tại khu rừng vùng ngoại thành.
Huệ Trung Tường đỗ xe trong rừng, ánh mắt bỉ ổi nhìn Hứa Tình. Lúc này cô đang khoác lớp áo mỏng, bên trong là áo sơ mi màu trắng, dáng người lồi lõm được phô bày hoàn mỹ, đặc biệt là bộ ngực to tròn.
“Chồng ơi, sao anh lại dừng xe ở đây?”
Hứa Tình khó hiểu hỏi Huệ Trung Tường.