Giang Thành đang tám điện thoại với Tiêu Duyệt Nhiên, bỗng nhiên nhìn thấy Đồng Lỗi xông vào phòng, vẻ mặt ông ta rất kích động. Giang Thành lập tức hiểu Tất Minh Châu chắc chắn đã gặp chuyện.
“Duyệt Nhiên, chỗ tôi có việc gấp. cúp máy trước nhé.”
Giang Thành trực tiếp cúp máy, sau đó anh hỏi Đồng Lỗi: “Cục trưởng Đồng, bên phía chủ tịch Tất xảy ra chuyện gì sao?”
Đồng Lỗi nghe anh hỏi, vội vàng áy náy đi đến trước mặt anh.
“Giang thần y, lúc trước tôi hiểu lầm cậu. Tôi xin lỗi cậu, tôi quá sai, tôi không nên nghi ngờ điều cậu nói.”
Trong lòng Đồng Lỗi thật sự hối lỗi vô cùng. Bởi vì ông cho rằng Giang Thành chỉ nên khám bệnh, không cần quan tâm chuyện linh tinh, kết quả là gián tiếp hại Tất Minh Châu.
“Đồng Lỗi, giờ không phải lúc nói mấy lời này. Với lại, dù khi đó ông nói đỡ cho tôi thì có lẽ chủ tịch Tất vẫn cố chấp.”
Giang Thành nghiêm túc nói với ông ta.
Đồng Lỗi vốn rất áy náy với Giang Thành, giờ nghe anh khoan dung như vậy thì càng xấu hổ không biết chui vào đâu. Đồng Lỗi vốn kính trọng anh vì khả năng chữa bệnh. Hiện tại Đồng Lỗi thầm khẳng định, cho dù tương lai anh đề xuất yêu cầu gì, mình cũng không bao giờ chối từ.
“Theo như cậu đã nói, sau khi chủ tịch Tất đến thành phố Thượng Minh, hậu quả là thật sự gặp sự cố. Giây trước suýt bị tai nạn xe, giây sau đã bị tấm kính đập trúng, mảnh vỡ sắc bén đâm vào ngực.”
Đồng Lỗi thuật lại lời trợ lý nói cho anh nghe.
Giang Thành nghe xong, lông mày lập tức nhíu lại. Theo như họa sát thân này, e rằng Tất Minh Châu dữ nhiều lành ít.
“Bây giờ đã đưa bà ấy đến bệnh viện chưa?”
Giang Thành hỏi ông.
“Hình như là đưa tới bệnh viện địa phương ở thành phố Thượng Minh.”
Đồng Lỗi cuống quýt hỏi: “Bây giờ chúng ta phải làm gì?”
“Giờ chúng ta đi qua chỗ đó ngay lập tức, không thể để chủ tịch Tất chết như thế.”
Giang Thành vừa nói vừa lấy đồ nghề chữa bệnh ra khỏi tủ thuốc.
Anh biết nếu mình không qua đó thì khả năng cao là Tất Minh Châu phải chết.
“Nhưng bây giờ chúng ta qua đó có kịp không?”
Đồng Lỗi biết khoảng cách giữa Lư Dương và Thượng Minh tuy không xa nhưng lái xe cũng mất ít nhất bốn tiếng, khi đến nơi e rằng Tất Minh Châu đã tắt thở.
“Tới kịp, kĩ thuật lái xe của tôi cũng không tệ lắm!”
Giang Thành vừa nói vừa vội vàng đi ra bên ngoài. Hiện tại Đồng Lỗi cũng không rảnh lo nghĩ nhiều. Dù sao việc cũng trách ông ta, nếu lúc trước ông ta tin tưởng Giang Thành và kiên quyết ngăn cản Tất Minh Châu thì mọi việc sẽ không thế này.
Giang Thành khởi động chiếc xe Lamborghini, Đồng Lỗi ngồi ở ghế bên cạnh. Ngay lập tức, anh cho ông chứng kiến kĩ thuật lái xe siêu phàm. Khoảng cách đến Thượng Minh cần bốn tiếng chạy xe, vậy mà anh chỉ tốn hai tiếng đã tới nơi.
Đồng Lỗi không ngờ Giang Thành không chỉ giỏi y và am hiểu phong thủy huyền học, mà ngay cả kĩ thuật lái xe cũng xuất sắc như vậy.
Sau khi xuống xe, hai người vội chạy đến phòng cấp cứu của Tất Minh Châu. Lúc này bên ngoài cửa có không ít người tụ tập, doanh nghiệp đứng đầu ngành dược phẩm ở Thượng Minh, cục trưởng Tôn và Mục Chí Long.
Lúc này Mục Chí Long đang ngồi ghế với vẻ mặt đau buồn, dáng vẻ ông ta thống khổ. Dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bật khóc, nhưng trên mặt ông ta chẳng chảy giọt nước mắt nào.
Giang Thành liếc mắt một cái thì đã nhìn ra người này đang diễn trò.
“Chủ tịch Tất sao rồi?”
Sau khi Giang Thành chạy đến, anh vội vàng hỏi Mục Chí Long.
Mục Chí Long nghe giọng Giang Thành, ngay lập tức ngẩng đầu nhìn anh. Tiếp theo, ông ta đứng dậy, chỉ tay quát vào mặt Giang Thành:
“Con mẹ nó, cậu còn dám đến đây sao? Đều do cậu nguyền rủa, nếu không tại sao Minh Châu lại gặp sự cố chứ?”
“Anh Mục, anh đừng nói vậy. Trước đó Giang thần y đã thông báo Minh Châu sẽ gặp chuyện không may. Nếu cô ấy không đến đây thì cũng chẳng xảy ra chuyện như thế này.”
Đồng Lỗi vội tiến lên, nói đỡ cho Giang Thành.
“Anh im miệng, tôi nói cho anh biết, nếu hôm nay Minh Châu chết thì tôi quyết liều mạng với anh.”
Dường như Mục Chí Long yêu Tất Minh Châu rất sâu đậm, ông ta căm phẫn nói.
“Ông Mục, trình độ diễn kịch của ông được đó. E rằng trong lòng ông đang sướng phát rồ ấy chứ? Chỉ cần Tất Minh Châu chết thì ông có thể thừa kế toàn bộ tài sản, hưởng thụ sung sướng nhỉ?”
Giang Thành cười lạnh, nói với Mục Chí Long.
Ông ta nghe anh nói, vẻ mặt chợt thay đổi. Ông ta cũng dự định như thế trong lòng nhưng không ngờ Giang Thành liếc mắt một cái đã nhận ra.
“Con mẹ nó, cậu nói bậy bạ!”
Mục Chí Long bị đâm trúng tim đen, lập tức thẹn quá hóa giận hét lên: “Người đâu, đuổi cậu ta ra ngoài!”
Mục Chí Long cũng sợ anh cứu được Tất Minh Châu, nếu thật sự bị anh cứu thì ngày tháng sung sướng của ông ta phải dẹp hết.
Dù sao ông ta cũng là người đàn ông ở bên Tất Minh Châu, nên lời nói rất có trọng lượng. Bấy giờ, đám vệ sĩ đồng loạt bao vây Giang Thành, bọn họ muốn đuổi anh ra ngoài.
“Cút hết cho tôi!”
Đúng lúc này, Đồng Lỗi nổi giận, lạnh lùng quát to. Nói gì đi nữa, Đồng Lỗi cũng là thân phận cục trưởng, lúc nói chuyện rất có lực uy hiếp. Ông ta vốn dẫn Giang Thành đến để cứu chữa cho Tất Minh Châu. Nếu ai đuổi anh đi thì mặt mũi của ông ta để đâu?
Mặc dù Đồng Lỗi chỉ là cực trưởng bộ Quản Lý Dược Phẩm nhưng chắc chắn cũng quen biết với người trong ngành chính phủ. Nếu ông gọi người của cục cảnh sát đến thì đám vệ sĩ bọn họ đừng hòng yên ổn, vì vậy họ không dám ra tay nữa.
“Cục trưởng Đồng oai phong quá nhỉ?”
Ở bên cạnh, cục trưởng Tôn nghe Đồng Lỗi quát to thì lập tức cười lạnh, bước tới nói. Dù sao đây cũng là khu vực của ông ta, đương nhiên không muốn nhìn Đồng Lỗi uy phong.
“Cục trưởng Tôn, anh muốn làm chim đầu đàn hả?”
Đồng Lỗi lạnh lùng nhìn cục trưởng Tôn, bình thản nói: “Anh biết không, bây giờ chỉ có Giang Thành mới cứu được chủ tịch hội đồng quản trị Tất Minh Châu. Nếu chủ tịch Tất vì anh làm lỡ thời gian, dẫn đến việc ngoài ý muốn. Đây là khu vực của anh, hậu quả thế nào chắc anh biết rõ.”
Cục trưởng Tôn vốn dĩ mong Đồng Lỗi không cần lo chuyện bao đồng. Nhưng sau khi nghe Đồng Lỗi nói, ông ta lập tức nhớ ra thành phố Thượng Minh quả thật là chỗ của mình, Tất Minh Châu chết ở đây thì ông ta toi đời, nhất định chịu tra hỏi và trách móc.
Trên mặt cục trưởng Tôn hiện vẻ lúng túng, ông ta ho khan rồi đành im miệng.
“Ngài Mục, tình trạng hiện giờ của chủ tịch Tất thế nào?”
Vẻ mặt Đồng Lỗi cũng không thân thiện, ông nhìn Mục Chí Long.
“Tôi chỉ biết là bác sĩ đang chữa trị, tất cả mọi việc khác đều không rõ.”
Hiển nhiên Mục Chí Long không muốn nói ra thông tin có tác dụng, vì vậy ông ta chỉ lạnh mặt đáp.
Khi Đồng Lỗi định hỏi tiếp, một trợ lý nữ mặc trang phục thiết kế riêng bước ra, cô ấy là người gọi điện thoại cho Đồng Lỗi lúc trước.
“Cục trưởng Đồng, chủ tịch hội đồng quản trị chúng tôi bị kính đâm xuyên vào tim, lá phổi cũng bị thương nặng, máu tụ ở lồng ngực rất nhiều. Y tá vừa bước ra nói vậy.”
Trợ lý nữ nói nhỏ với Đồng Lỗi.
Mục Chí Long nghe trợ lý nữ nói thông tin cho Đồng Lỗi và Giang Thành, trong lòng ông ta lập tức khó chịu. Nhưng dưới tình huống này, ông ta không tiện nói gì, chỉ đành hừ lạnh. Ông ta suy tính chờ Tất Minh Châu chết rồi, mình tiếp quản công ty thì nhất định phải sa thải trợ lý nữ thích quan tâm chuyện không đâu.
“Nghiêm trọng vậy.”.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể |||||
Đồng Lỗi nhíu mày, tuy ông biết tài chữa bệnh của Giang Thành rất cao siêu nhưng đối mắt vấn đề nghiêm trọng, chắc chắn anh cũng không có biện pháp nào.
“Đúng vậy, bác sĩ nói hy vọng được cứu sống rất xa vời.”
Giọng nói của trợ lý nữ nghẹn ngào, bởi vì ngày thường Tất Minh Châu đối xử rất tốt với cô ấy, dường như chị gái ruột vậy, hoàn toàn không kiêu ngạo vì là chủ tịch hội đồng quản trị.
“Giang thần y, tình trạng này…”
Khuôn mặt Đồng Lỗi đầy ngượng ngập, ông nhìn về phía Giang Thành.
“Đừng lo lắng, chờ bác sĩ ra thì tôi sẽ vào xem.”
Vẻ mặt Giang Thanh cũng hết sức nghiêm nghị. Từ trước đến giờ anh thật sự chưa gặp ca nào bị thương nghiêm trọng như vậy. Trước đây mặc dù cũng khá khó giải quyết nhưng lần này lại là vết thương ở tim và phổi, cực kỳ trí mạng.
“Cậu vào xem hả? Cậu biết người giải phẫu cho Minh Châu là ai không? Chuyên gia khoa ngoại Tề Bác Hạo vừa trở về từ nước Mỹ, đúng lúc cậu ấy đang diễn thuyết ở thành phố Thượng Minh. Cậu hơn người ta không?”
Mục Chí Long lạnh lùng nhìn Giang Thành.
Tuy lúc trước anh đã chữa khỏi bệnh cho Tất Minh Châu nhưng ông ta cảm giác đấy là trùng hợp, căn bản anh không có tài chữa trị cao siêu.
“Tề Bác Hạo?”
Lông mày của Giang Thành nhíu lại, anh còn đang cảm thấy kỳ lạ tại sao lâu rồi không gặp Tề Bác Hạo ở bệnh viện. Lần trước hai người cá cược đổ thạch, anh ta thua mình một trận.
Hóa ra Tề Bác Hạo muốn tránh mặt mình nên đã chạy tới bệnh viện ở thành phố Thượng Minh. Anh ta còn mở diễn thuyết, trùng hợp Tất Minh Châu gặp sự cố nên anh ta đến trị liệu.
“Nghe qua rồi đúng không? Hai người đều làm cùng bệnh viện đó. Cậu nhìn người ta đi Mỹ học tập xem, chỉ có dạng vô dụng như cậu mới ăn uống miễn phí ở bệnh viện.”
Hiển nhiên Mục Chí Long rất khinh thường Giang Thành, ông ta liên tục mỉa mai giễu cợt anh.
Nhưng Giang Thành không hề quan tâm, vì anh biết trình độ của tên kia đến đâu, căn bản là chẳng đáng để nhìn.
“Ngài Mục, anh...”
Đồng Lỗi vừa định nói đỡ Giang Thành, bỗng nhiên ánh đèn trên phòng phẫu thuật tắt ngóm. Sau đó cửa phòng giải phẫu được mở, Tề Bác Hạo ăn mặc chỉn chu bước ra ngoài.
“Bác sĩ Tề, tình hình thế nào?”
Mục Chí Long vội vàng bước đến, lo lắng hỏi.
“Chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Tề Bác Hạo tháo khẩu trang, tiếc nuối nói.
Mục Chí Long nghe xong, lập tức hiểu Tất Minh Châu đã qua đời. Ông ta vui vẻ trong lòng.
“Nếu bác sĩ Tề ra rồi thì đến lượt tôi vào chữa.”
Giang Thành bước đến trước mặt Tề Bác Hạo, nói khẽ.
Mục Chí Long nghe anh nói thì gương mặt lập tức phẫn nỗ, ông ta giận dữ hét:
“Con mẹ nó, cậu nghĩ mình là ai hả? Bác sĩ Tề nói là đã không qua khỏi, cậu vào trong có tác dụng gì?”
“Là anh?”
Tề Bác Hạo nhìn thấy Giang Thành, đôi mắt trợn tròn như mắt bò. Đúng là oan gia ngõ hẹp, anh ta đã trốn Giang Thành đến đây, thế mà kết quả là vẫn gặp nhau.
“Bác sĩ Tề, anh quên mất phải gọi tôi là gì à?”
Giang Thành cười nhạt, hỏi Tề Bác Hạo.
Anh ta đỏ bừng mặt, trong lòng khẽ do dự, cuối cùng vẫn há miệng hô:
“Bố!”