Tề Bác Hạo nghe được Giang Thành nói như vậy thì ngơ ngẩn cả người, giống như không nghe rõ Giang Thành đã nói gì vậy: “Anh vừa nói gì vậy?”
Giang Thành nhìn Tề Bác Hạo rồi nói: "Tôi nói, có lẽ tôi có thể cứu sống bố tôi mà không cần cắt bỏ phần nào.”
"Giang Thành, con nói thật sao?" Diệp Trúc Bình nghe thấy lời của Giang Thành, vội vàng bước tới kéo tay Giang Thành rồi hỏi, dĩ nhiên Diệp Trúc Bình cũng không hy vọng chồng mình mất đi hai cánh tay.
Nếu thật sự mất đi hai cánh tay như vậy thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống, và chắc chắn Hứa Chí Quân cũng sẽ không muốn mình bị mất đi hai cánh tay.
"Giang Thành, anh có chắc chắn không?" Hứa Tình biết Giang Thành đã thực hiện được không ít cuộc phẫu thuật bất khả thi, nếu như lần này có thể cứu bố cô mà không cần cắt bỏ tay như lời anh nói thì quá tốt rồi.
Nhưng Hứa Tình cũng có chút lo lắng, nếu như lỡ không giữ được cánh tay, lại còn mất mạng thì thật sự rất phiền phức.
"Anh chắc chắn chín mươi phần trăm." Giang Thành nghiêm túc nhìn Hứa Tình rồi nói.
Hứa Tình nghe được Giang Thành nói như vậy, cô lập tức cảm thấy ấm áp và yên tâm hơn hẳn.
"Chắc chắn chín mươi phần trăm?" Tề Bác Hạo nghe Giang Thành nói như vậy nghĩ anh đang khoác mà không biết ngượng mồm, cười nhạo một tiếng rồi nói: "Đây là lúc nào mà một nam y tá có thể quơ tay múa chân chỉ đạo một cuộc phẫu thuật vậy? Anh có thấy tình trạng bệnh nhân nghiệm trọng đến như nào không? Tôi nói cho anh biết nếu như bây giờ chỉ cần chậm một phút thôi bệnh nhân cũng gặp nguy hiểm rồi."
"Bác sĩ Tề, chồng tôi không còn là một nam y tá từ lâu rồi, bây giờ anh ấy là một bác sĩ." Hứa Tình nhìn Tề Bác Hạo rồi nghiêm túc nói.
"Là bác sĩ?" Tề Bác Hạo sửng sốt một chút, sau đó nói lại: "Vậy cũng không được."
"Bác sĩ Tề, cậu để cho con rể tôi chữa bệnh đi, chồng tôi thật sự không thể mất đi hai cánh tay.” Diệp Trúc Bình vội vàng nói với Tề Bác Hạo.
"Cô à, thật sự không phải cháu muốn làm cô khó xử, chỉ là tình trạng bệnh nhân bây giờ thật sự khó có thể giữ lại hai cánh tay. Tuy con rể của cô không còn là nam y tá phụ giúp cho người khác nữa, nhưng trình độ chuyên môn thấp hơn cháu rất nhiều. Cháu vừa mới đi học ở Mỹ về, còn lấy được bằng Thạc sĩ và danh hiệu bác sĩ cao cấp, chẳng lẽ cô không tin cháu sao?” Tề Bác Hạo nghiêm túc nhìn Diệp Trúc Bình nói.
Nói đến đây Tề Bác Hạo cảm thấy hết sức tự tin, bởi vì anh ta tự tin với trình độ chuyên môn của mình.
Diệp Trúc Bình cũng bị lời nói này của Tề Bác Hạo làm cho hoang mang, đúng là con rể của bà kém hơn người đàn ông này rất nhiều.
"Bác sĩ Tề, hay là như vậy đi, anh để cho chúng tôi vào xem một chút, nếu như tình trạng bố tôi thật sự như anh nói thì chúng tôi đồng ý ký tên vào cam kết, đồng ý cắt bỏ cánh tay của bố.” Hứa Tình cũng tương đối bình tĩnh, nghiêm túc nói với Tề Bác Hạo.
Tề Bác Hạo thật sự rất khổ sở, dù sao cũng không thể cho phép người ngoài vào phòng phẫu thuật nhưng mà vì anh ta muốn lấy lòng Hứa Tình cho nên cũng đành phải đồng ý: "Được thôi, vậy hai người vào đi, nhưng mà chỉ vào được một chút rồi phải đi ra ngay.”
Hứa Tình gật đầu một cái, sau đó dẫn Giang Thành đi vào phòng phẫu thuật.
Tề Bác Hạo cũng hoàn tất việc khử trùng cho hai người, đồng thời còn lây quần áo bảo vệ và khẩu trang.
"Hai người phải chuẩn bị tâm lý thật tốt." Tề Bác Hạo nhắc nhở Hứa Tình và Giang Thành trước khi vào phòng phẫu thuật.
Hứa Tình cũng thường xuyên thực hiện các cuộc phẫu thuật ở khoa nội, cũng đã gặp không ít tình huống đẫm máu, dù là như vậy nhưng mà khi thấy tình trạng của bố mình, cô vẫn phải che miệng vì sợ hãi, nước mắt cũng không ngừng chảy xuống.
Giang Thành cũng nhìn về phía vết thương của Hứa Chí Quân, hai cánh tay bị thương hết sức nghiêm trọng, có nhiều chỗ thậm chí còn lộ xương ra ngoài, hơn nữa vết cháy còn hết sức rõ ràng. Tình trạng xấu đến như vậy, nhìn sơ qua thì chỉ có thể cắt bỏ, nếu không làm vậy thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến tính mạng. Hứa Tình cũng là bác sĩ cho nên cô biết rõ tình trạng như vậy nghiêm trọng đến bao nhiêu.
"Được rồi, chúng ta đi ra ngoài thôi." Tề Bác Hạo vừa nói vừa đưa Giang Thành và Hứa Tình ra khỏi bàn mổ.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Tề Bác Hạo tháo khẩu trang xuống đồ rồi nói: "Có thể ký tên vào phiếu cam kết phẫu thuật rồi chứ? Đừng chậm trễ nữa, nếu không thì chỉ gây thêm phiền phức.”
Lúc này Hứa Tình rất tuyệt vọng, mặc dù cô cũng muốn giữ lại hai cánh tay của bố mình nhưng bây giờ lại không làm được.
"Mẹ, mẹ ký tên đi." Hứa Tình nhìn Diệp Trúc Bình rồi nói, giọng nói của cô co chut khàn
"Thật sự không thể giữ được cánh tay của bố con sao?" Diệp Trúc Bình vừa nghe con gái mình nói như vậy đã biết được tình trạng chồng mình rất nghiêm trọng.
Hứa Tình bất lực gật đầu.
"Thật ra thì con cảm thấy cũng không cần thiết phải cắt cụt tay." Giang Thành khẽ nhíu mày, nghiêm nghị nói.
Thật ra thì Giang Thành cũng không chắc chắn một trăm phần trăm, anh biết tầm quan trọng của Hứa Chí Quân ở trong nhà này, nếu như thật sự cắt mất tay thì không chỉ bố Hứa Tình bị đả kích mà ngay cả Hứa Tình cũng có thể bị ảnh hưởng.
Cho nên Giang Thành quyết định mạo hiểm, mặc dù hai cánh tay của Hứa Chí Quân bị thương vô cùng nghiêm trọng, nhưng nếu như có thể lợi dụng thuốc bắc tái tạo thần kinh và mạch máu thì có thể phục hồi.
Hơn nữa nếu như cứ như thế, cũng coi như là một lần thử nghiệm mới nữa của bản thân Giang Thành trong việc chế tạo thân thể.
"Bác sĩ Giang, tôi biết anh bây giờ không còn là y tá nữa, anh là bác sĩ, nhưng nói về vấn đề kỹ thuật phẫu thuật thì tôi tốt hơn anh nhiều. Nếu như bố Hứa Tình không chấp nhận việc cắt bỏ cánh tay thì không chừng sẽ có một ngày tình trạng của ông ấy sẽ nghiêm trọng hơn. Cuối cùng sẽ dẫn đến nguy hiểm tính mạng, vừa rồi anh cũng đã thấy vết thương của Hứa Chí Quân rồi đúng không?" Tề Bác Hạo nhìn Giang Thành với ánh mắt chế giễu.
Xem ra theo quan điểm của Tề Bác Hạo thì Giang Thành là một tên não tàn, ở tình huống nào anh cũng nói là có thể trị khỏi, chỉ vì muốn lấy được tình cảm của Hứa Tình, thật sự cái gì cũng có thể nói khoác.
"Tôi thấy rõ, bởi vì thấy rõ cho nên tôi mới cảm thấy có thể trị khỏi." Giang Thành chăm chú nhìn Tề Bác Hạo rồi nói.
"Anh làm con rể cũng vô trách nhiệm quá rồi, những lời này đều không phải là lời của người có trách nhiệm.” Tề Bác Hạo thật sự bị lời nói của Giang Thành đánh bại cũng không có khả năng giả vờ như vậy.
Hứa Tình dĩ nhiên cũng biết tính nghiệm trọng của tình trạng này, cô cũng thấy được, thật ra bây giờ Giang Thành cũng không tự tin lắm.
Giang Thành trước kia khi tự tin thì rất thoải mái, nhưng bây giờ anh có chút do dự.
Vì vậy Hứa Tình vội vàng kéo Giang Thành sang một bên rồi nói: "Anh có chắc chắn không?"
Giang Thành gật đầu một cái, nói: "Anh cũng nói rồi, anh nắm chắc chin mươi phần trăm."
"Nhưng lỡ như..."
"Cho dù thật sự có chuyện gì, anh cũng tuyệt đối cứu được tính mạng của bố chúng ta" Giang Thành chăm chú nhìn Hứa Tình nói.
Giang Thành quả thật đã tính đến tình huống này, một khi phương pháp của mình thất bại, thật sự sẽ hại chết Hứa Chí Quân. Nhưng chỉ cần có anh ở bên cạnh, nhất định có thể khiến cho ông ấy sống lại, nhưng mà trong trường hợp đó, hai cánh tay có thể không giữ lại được.
Hứa Tình nhìn vào ánh mắt của Giang Thành, trong đó lóe lên một tia tự tin, cô suy nghĩ một chút cuối cùng cũng nhẹ nhàng nói: “Em biết rồi.”
"Con gái, rốt cuộc tình trạng như thế nào? Con thương lượng với Giang Thành là được, mẹ nghe theo hai đứa." Diệp Trúc Bình thật sự bất lực, bà ấy không hiểu những thứ này, cũng thật sự không thể hạ quyết tâm.
“Tôi đồng ý." Hứa Tình nhìn Tề Bác Hạo bên cạnh rồi nói.
"Được rồi, như tôi đã nói, tình trạng này chỉ có thể cắt bỏ đi, đến đây ký tên đi." Tề Bác Hạo đắc ý nhìn về phía Giang Thành, ánh mắt kia như muốn nói anh cho rằng ai cũng tin vào những lời khoác lác của anh sao?
Tề Bác Hạo nghĩ như vậy rồi đẩy phiêu cam kết vào tay Hứa Tình, nhưng Hứa Tình lại đẩy phiếu cam kết lại.
"Tôi nói đồng ý, là đồng ý phương án của chồng tôi, tôi từ chối ký tên." Hứa Tình nghiêm túc nhìn Tề Bác Hạo rồi nói.
Tề Bác Hạo sửng sốt khi nghe thấy Hứa Tình nói như vậy, trời đất, vậy cô sẽ không trực tiếp nói đồng ý với phương án của chồng cô sao? Còn mạnh mẽ nói một câu cô đồng ý.
"Hứa Tình, trước kia chồng cô là y tá, không biết gì về y học cả, nhưng cô lại là một sinh viên y khoa có thành tích cao, sao lại có thể ở cùng một chỗ với anh ta chứ?” Tề Bác Hạo không hiểu nhìn Hứa Tình.
"Bởi vì tôi tin tưởng chồng tôi" Hứa Tình nghiêm túc nói với Tề Bác Hạo.
Hứa Tình cũng đã trải qua rất nhiều chuyện cùng Giang Thành, ở trong mắt cô, Giang Thành đã không còn là một người con rể hèn yếu dễ dàng để cho người khác bắt nạt như vậy từ lâu rồi. Mà bây giờ anh là một người đàn ông co thể cho cô bờ vai vững chắc, giúp cô đừng vững trong cuộc sống.
Tề Bác Hạo vừa nghe xong những lời của Hứa Tình, lập tức nổi giận, rốt cuộc một tên y tá ngu ngốc như Giang Thành có chỗ nào tốt khiến cho Hứa Tình tin tưởng đến như vậy? Ngay cả tính mạng của bố mình cũng có thể giao vào tay của người như vậy?
"Cô à, cô xem..."
"Tôi tin tưởng con gái tôi, cũng tin tưởng con rể tôi." Diệp Trúc Bình cũng nhìn Tề Bác Hạo và nghiêm túc nói.
Tề Bác Hạo nhất thời cứng họng, sao cả hai mẹ con lại bị Giang Thành lừa gạt đến không biết gì như vậy?
Tề Bác Hạo tức giận đến mức không muốn nói gì, rõ ràng anh ta muốn cứu người cho nên mới nói là cắt bỏ, làm sao bây giờ lại giống như anh ta muốn hại người mới bảo cắt bỏ?
"Được, tất cả mọi người đều không muốn cắt bỏ, vậy thì sẽ không cắt bỏ, nếu như bệnh nhân có bất kỳ nguy hiểm nào thì đừng có đổ hết trách nhiệm lên người tôi." Tề Bác Hạo có chút bất lực nói với Hứa Tình.
"Bác sĩ Tề, anh yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không đổ hết trách nhiệm lên người anh." Giang Thành chăm chú nhìn Tề Bác Hạo rồi nói.
"Được!"
Tề Bác Hạo thở dài, quay người trở về phòng phẫu thuật với vẻ mặt như đã hết hy vọng.
Ngay tại khúc quanh cách phòng phẫu thuật không xa, có một người đang lén lút nhìn chằm chằm về phía này, sau đó quay người rời đi rồi bước vào một phòng bệnh.
Lúc này trong phòng là một người đàn ông có một tay và một chân được bó thạch cao đang nằm trên giường bệnh. Người này chính là Quý Khang Long.
"Huệ Trung Tưởng, tình hình bên kia thế nào rồi?" Quý Khang Long chịu đựng cơn đau trên người, cắn răng hỏi.
"Cái lão già đó đã được đưa đến phòng phẫu thuật rồi, nhưng mà ngài yên tâm, vết thương nghiêm trọng đến mức chỉ có thể cắt bỏ." Huệ Trung Tưởng thấp giọng nói với Quý Khang Long.
"Tốt lắm, dám đánh gãy tay gãy chân của tao, tao sẽ để bố vợ của mày bị cắt cụt tay chân!"
Quý Khang Long lập tức hài lòng gật đầu một cái, Giang Thành, nếu ngoài sáng không đánh lại mày thì ông đây sẽ giết chết mày trong tối.