“Các người dám, bây giờ hãy thả tôi ra, không thì tôi báo cảnh sát.” Giang Lai có hơi sợ hãi lùi về phía sau, nói.
“Báo cảnh sát?”
Liễu Thanh cười lạnh một tiếng, nói: “Cô cảm thấy bây giờ cô nói báo cảnh sát có tác dụng không?”
Nói rỗi Liễu Thanh bèn ra hiệu bằng ánh mắt với giám đốc Nghê. Giám đốc Nghê lập tức hiểu ý, vậy là nhìn Giang Lai nói: “Thiếu gia Liễu nói không sai. Cô đã không làm nữa thì cởi quần áo xuống đi.”
Giang Lai vươn tay tóm lấy cổ quần áo, nói: “Tôi muốn quay về phòng thay đồ thay.”
“Chuyện đó tôi không quan tâm, hiện tại cô nói là không làm nữa vậy thì phải cởi ngay bây giờ. Ai có thể đợi đến lúc cô đi vào phòng thay đồ.” Giám đốc Nghê cười lạnh, nói.
Giám đốc Nghê đã biết được quan hệ giữa Liễu Thanh và ông chủ mình, chỉ cần lấy lòng Liễu Thanh này thì nói không chừng mình còn có thể thăng chức, tăng lương. Còn con nhóc Giang Lai này, đã là nhân viên phục vụ rồi thì trong nhà có thể có bản lĩnh lớn cỡ nào chứ. Không phải mình muốn ức hiếp thế nào thì có thể ức hiếp thế đó sao.
Bây giờ Giang Lai mới hiểu rõ thật sự, nhóm người này thực sự muốn cởi sạch quần áo của mình. Nếu vậy thì mình đúng là gặp rắc rối thiệt rồi.
Nghĩ vậy Giang Lai bèn lùi về sau mấy bước, nhưng giám đốc Nghê đã dùng ánh mắt ra hiệu với hai người bảo vệ. Hai người bảo vệ lập tức tiến lên trước kéo chặc lấy cánh tay Giang Lai.
“Các người làm gì? Thả tôi ra, thả tôi ra.” Giang Lai liều mạng giãy dụa.
Dẫu sao Giang Lai cũng là một người con gái, sao lại có thể giãy dụa lại hai người đàn ông. Giám đốc Nghê lập tức xoa tay tiến lên trước, nói: “Nhóc con, là bản thân cô rượu mời không uống uống rượu phạt, đừng trách tôi.”
Nói rồi giám đốc Nghê bèn nói với Liễu Thanh: “Cậu Liễu, vẫn để cậu đến đi.”
Liễu Thanh nghe vậy thì đứng lên, đến trước mặt Giang Lai, vươn tay niết lấy mặt Giang Lai, nói: “Nhóc thối, còn dám đánh tôi, xem hôm nay tôi giày vò cô thế nào.”
Nói rồi tay của Liễu Thanh thuận theo gò má của Giang Lai, vuốt ve cái cổ trắng nõn rồi tiếp tục xuống dưới.
Thời khắc này, Giang Lai mới hối hận thực sự. Bản thân thật sự không nên đến nơi như thế này làm việc. Nơi này so với suy nghĩ của mình phức tạp hơn quá nhiều rồi.
Thời khắc này Giang Lai thật sự nhớ anh trai mình. Nếu như anh trai mình vẫn còn sống thì chắc chắn sẽ bảo vệ mình, cũng nhất định sẽ không để mình đến những nơi như thế này làm việc.
Vào lúc mà Giang Lai sợ đến mức không dám mở mắt thì bỗng dưng cô ấy nghe thấy một giọng nói lạnh lùng: “Tay của mày, tính không cần nữa rồi đúng không?”
Liễu Thanh vốn đang chuẩn bị cởi bỏ quần áo trước ngực của Giang Lai, cẩn thận cảm nhận một chút sự mềm mại đó thì bỗng nghe thấy giọng nói lạnh lùng đó. Giọng nói lạnh lùng đến tận xương tủy.
Liễu Thanh bị dọa đến mức run rẩy cả tay, lập tức quay người nhìn về phía cửa của phòng bao, thì thấy ánh mắt lạnh như băng của Giang Thành đang nhìn về phía mình.
“Anh là ai? Nơi này là phòng bao VIP, anh không thể tiến vào.”
Giang Thành vẫn luôn chăm sóc em gái mình, nhìn thấy em gái đơn thuần của mình mặt đồng phục táo bạo như vậy, còn bị mấy tên đàn ông cao to ăn hiếp, thì trong chớp mắt lòng anh chứa đầy sự tức giận.
“Này, tên đầu đất kia nghe hiểu không….”
Giám đốc Nghê thấy bộ dáng của Giang Thành, vừa nghĩ tiến lên phía trước cản lại, nhưng lời của ông ta còn chưa nói xong đã phát hiện không thấy Giang Thành đâu nữa.
Một giây sau, giám đốc Nghê liền thấy Giang Thành ở trước mặt Liễu Thanh, đồng thời vươn tay túm chặt lấy cánh tay của Liễu Thanh.
Liễu Thanh còn chưa kịp phản ứng, dường như người đàn ông đó trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt mình, vả lại sức mạnh trên tay giống như kiềm sắt vậy, túm chặt lấy tay mình, đồng thời cảm giác đau đớn dữ dội truyền đến từ trên cánh tay.
“A… khốn kiếp, mẹ nó mày buông tay ra, buông tay.” Liễu Thanh giãy dụa một trận nhưng căn bản không có tác dụng gì. Ngay sau đó, anh ta tức giận nói với bảo vệ đang kẹp giữa Giang Lai: “Mẹ nó các người còn đứng ngây người đó là gì? Xông lên cho tôi!”
Lúc này bảo vệ đang kẹp lấy Giang Lai mới phản ứng lại, lập tức thả Giang Lai, móc cây côn điện ra vung về phía Giang Thành.
Giang Thành nhấc chân lên, hai chân tùy ý đạp bay hai tên bảo vệ ra ngoài, nặng nề đập lên tường, hôn mê mất.
“Cánh tay vào của mày đụng vào người em tao?” Giang Thành lạnh giọng nói.
“Thằng khốn, mày biết tao là ai không?” Liễu Thanh cảm thấy xương cốt bàn tay mình đã bị nắm vỡ rồi, lập tức mắng Giang Thành.
“Không nói, vậy tao sẽ cho rằng hai tay của mày đều đụng cả.”
Lời vừa dứt, hai tay Giang Thành lập tức tóm lấy cánh tay của Liễu Thanh, hai tiếng ‘rắc’ nhẹ nhàng vang lên, hai cánh tay của Liễu Thanh đều bị tháo gỡ ra.
Liễu Thanh lập tức cảm thấy hai cánh tay không còn nghe theo sự chỉ bảo của mình nữa, đồng thời ở khớp nối truyền đến cảm giác đau đớn. Anh ta kêu lên thảm thiết rồi lùi về sau ngã lên sô pha.
Giang Lai nhìn thấy Giang Thành, trong lòng cô lập tức xuất hiện cảm giác sống sót qua tai nạn. Cô trốn phía sau Giang Thành, vươn tay tóm lấy cánh tay của Giang Thành.
Giang Thành vươn tay nắm chặt lấy cánh tay của Giang Lai, trên gương mặt lộ ra chút ít cười, nói: “Đừng sợ, có anh đây!”
Nhìn thấy ánh mắt tự tin trong mắt của Giang Thành, Giang Lai vốn đang hoảng hốt lo sợ trong chớp mắt cảm nhận được cảm giác an toàn xa cách đã lâu.
“Nơi này đã xảy ra chuyện gì?”
Theo tiếng nói vừa dứt, một người đàn ông trẻ tuổi dẫn theo một nhóm bảo vệ từ bên ngoài tiến vào.
Liễu Thanh nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi bước vào thì lập tức trở nên vui mừng. Vì người này không phải người khác mà chính là ông chủ của hộp đêm này. Có anh ta ở đây, thì hôm nay tên kia chết chắc rồi.
Liễu Thanh lập tức nhịn xuống cơn đau đớn kịch liệt, đứng dậy tiến lên trước nói: “Anh Triệu, anh vừa khỏi sau cơn bệnh nặng nên em không phải đã nói sẽ làm tiệc mừng đón anh sao. Nhưng cái tên nhóc này với con nhóc kia lại đến đây để gây chuyện.”
Giám đốc Nghê nhìn thấy ông chủ lớn của mình đã đến, cũng lập tức tiến lên trước nói: “Tổng giám đốc Triệu, cậu yên tâm, tên thỏ con ngu xuẩn này không tạo ra được sóng gió gì. Tôi lập tức giải quyết vấn đề này.”
“Anh, bây giờ làm sao đây?” Giang Lai nhìn thấy nhiều người như vậy thì lập tức bắt đầu lo lắng cho Giang Thành.
Ngược lại, gương mặt của Giang Thành rất bình tĩnh, nhìn ông chủ lớn trong miệng của hai người này.
Nghe thấy lời của Liễu Thanh và giám đốc Nghê, sắc mặt của ông chủ lớn lập tức trở nên lạnh đi, có thể nói là lạnh đến cực điểm, lộ vẻ vô cùng phẫn nộ.
Liễu Thanh nhìn thấy như vậy thì trong lòng bắt đầu đắc ý. Mặc dù ông chủ Triệu vẫn còn trẻ, nhưng anh ta hận nhất là người ở chỗ anh ta gây chuyện. Vả lại trong nhà của ông chủ Triệu cũng quyền cao thế mạnh, nắm trong tay hộp đêm của cả Lư Dương. Lần này tên thỏ con ngu ngốc này đến nơi này ra vẻ chẳng khác gì nắm chắc cái chết.
Liễu Thanh còn đang nghĩ, đợi lát nữa sẽ hung hăng đánh cho Giang Thành một trận. Còn nữa, phải ở trước mặt Giang Thành chơi đùa em gái của anh, để xem anh còn phách lối được không.
“Người đâu, phế hai người bọn họ cho tôi.” Giọng nói lạnh lùng của ông chủ Triệu truyền ra.
Nghe thấy lời này thì Liễu Thanh và giám đốc Nghê đều đắc ý mà nhìn nhau. Vào lúc hai người đang đắc ý thì họ bỗng phát hiện tình huống không đúng.
Vì người mà ông chủ lớn của họ dẫn đến không hề đi về phía Giang Thành, Giang Lai mà xông, bao vây về phía họ.
Mười mấy người bảo vệ, bao vây lấy hai người Liễu Thanh và giám đốc Liễu rồi bắt đầu đánh.
“Anh Triệu, đánh sai người rồi, đánh sai người rồi, nên đánh anh ta.” Liễu Thanh ngã xuống sàn nhà, đau đớn rên rỉ.
Nhưng mười mấy người bảo vệ không có ý định sẽ ngừng tay, đánh thẳng cho đến khi Liễu Thanh và giám đốc Nghê xanh tím mặt mày, bảo vệ mới dừng tay lại.
Trong lòng Liễu Thanh đầy sự nghi hoặc, vừa muốn hỏi xem có chuyện gì thì anh ta nhìn thấy ông chủ Triệu đi đến trước mặt Giang Thành, vô cùng cung kính cúi người nói: “Ngài Giang, xin lồi, khiến anh bị hoảng hốt rồi.”
Nhìn thấy một màn như vậy, Liễu Thanh và giám đốc Nghê bị đánh đến không còn hình người kinh ngạc đến mức rớt cầm xuống đất.
Chuyện này sao có thể chứ?
Công tử nhà họ Triệu thế lực to lớn ở thành phố Lư Dương lại cung kính với Giang Thành, một người ăn mặc rất bình thường đến thế sao? Người này rốt cuộc có lai lịch thế nào?
“Không sao, bệnh của anh đã khỏi chưa?” Giang Thành lạnh nhạt nói.
“Y thuật của bác sĩ Giang vô song, chỉ cần uống hai lần thước đã hồi phục rất nhiều.” Triệu Xương Kiệt nhìn Giang Thành cảm kích nói.
Không sai, ông chủ của hộp đêm này chính là con trai của Triệu Phúc Lâm, Triệu Xương Kiệt. Vốn dĩ anh ta vừa mới khỏi bệnh, muốn tìm bạn bè tụ tập. Không ngờ cái tên Liễu Thanh lại không biết tốt xấu là gì như vậy, lại dám đắc tội với ân nhân đã cứu mạng mình, đơn giản là muốn tìm chết mà!
Lúc này Liễu Thanh và giám đốc Nghê mới biết, hóa ra đây chính là Giang Thành đã cứu mạng Triệu Xương Kiệt.
Bỗng dưng Liễu Thanh hối hận đến thối ruột, mình mặc dù là bạn của Triệu Xương Kiệt, nhưng sao lại có thể so sánh với ân nhân cứu mạng của Triệu Xương Kiệt.
Giám đốc Nghê càng hối hận hơn, vốn cho rằng Giang Lai chỉ là một con nhóc nhà nghèo, có ức hiếp thế nào cũng được. Nhưng không ngờ cô ấy lại là em gái của ân nhân cứu mạng Triệu Xương Kiệt. Cô có hậu đài cứng như vậy rồi còn chạy đến nơi này làm nhân viên phục vụ chi vậy.
“Anh, anh, xin lỗi, tôi không biết mối quan hệ của anh với Tổng giám đốc Triệu. Nếu không thì dù tôi có một vạn lá gan cũng không dám đắc tội với em gái anh.” Liễu Thanh vội vàng bò đến trước mặt Giang Thành, gương mặt khóc lóc thảm thương, nói.
“Đúng vậy, anh, tôi biết sai rồi. Tôi hoàn toàn nghe theo lời của tên họ Liễu này nên mới đắc tội với em gái anh. Anh tha cho tôi đi.” Giám đốc Nghê cũng tiến lên trước khóc lóc nói.
Giang Thành chỉ lạnh lùng nhìn hai người họ, căn bản không nói gì.
“Hừm, cái thứ cậy thế ức hiếp người. Ném hai người này ra ngoài. Tôi không muốn nhìn thấy hai người họ xuất hiện ở nơi này nữa.” Triệu Xương Kiệt lạnh giọng nói.
Bảo vệ lập tức tiến lên trước, kéo hai người Liễu Thanh vào giám đốc Nghê ra ngoài. Mặc cho hai người họ khóc lóc la hét như thế nào cũng không có tác dụng.
Đuổi xong hai người đó, Triệu Xương Kiệt lập tức nói với Giang Thành: “Anh Giang, tôi không biết em gái tôi ở chỗ tôi làm việc. Vừa hay nơi này của chúng tôi đang trống vị trí giám đốc, không thì bảo em gái của anh làm đi.”
Triệu Xương Kiệt cũng không ngốc, y thuật của Giang Thành cao minh như vậy, có thể có mối quan hệ với người thân của nhân vật như vậy, thì có thể kết giao với nhân vật lớn rồi.
Giang Thành lại vẫy vẫy tay nói: “Cảm ơn ý tốt của anh Triệu nhiều. Không cần đâu, em gái tôi vẫn còn quan hệ.
Gương mặt của Triệu Xương Kiệt lướt qua tia thất vọng, lập tức nói: “Vậy cũng tốt.”
Nói chuyện với Triệu Xương Kiệt mấy câu, Giang Thành bèn đưa Giang Lai rời khỏi nơi này. Đi ra bên ngoài, Giang Lai lập tức thở phào một hơi, vỗ lồng ngực đầy đặn của mình, cười nói với Giang Thành: “Cảm ơn anh, anh lại cứu em lần nữa rồi!”
Giang Lai vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Giang Thành đang mang sắc mặt lạnh như băng nhìn mình. Cô lập tức ngây người. Hỏi: “Sao… sao vậy?”