“Tử Ngưng? Sao em lại ở đây?”
Khương Sơn nhìn thấy cô gái trang điểm rất thời thượng kia, vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ hỏi.
Nghe thấy lời Khương Sơn nói, cô gái được gọi là Tử Ngưng kia quay lại, lúc này Giang Thành mới thấy rõ diện mạo của cô gái ấy, cô gái này rất xinh đẹp, cô mặc một chiếc áo thun ren màu tím, quần sooc siêu ngắn, đôi chân dài mảnh khảnh lộ ra bên ngoài.
“Anh, anh đi đâu thế? Ông nội bị bệnh nặng thế này mà sao anh còn lang thang bên ngoài chứ?” Tử Ngưng chạy tới trước mặt Khương Sơn, vô cùng bất mãn hét lên với Khương Sơn.
Giang Thành nghe vậy mới biết, cô gái tên Tử Ngưng này là em gái của Khương Sơn, bảo sao gương mặt cũng có vài nét giống nhau.
“Anh ra ngoài mời Giang thần y tới,” Khương Sơn kích động nói: “Lần này ông nội được cứu rồi.”
“Thần y? Còn trẻ thế này mà dám tự xưng là thần y, quá không biết tự lượng sức mình,” Ông quân y già mặc áo blouse trắng nghe danh hiệu Khương Sơn phong cho Giang Thành, lập tức bất mãn nói.
“Tử Ngưng, đây là ai?”
Khương Sơn nghe thấy ông bác sĩ già nói Giang Thành là không biết tự lượng sức mình, trong lòng lập tức liền không vui, dù sao thì anh ta cũng đã phải tốn rất nhiều công sức mới mời được Giang Thành đến.
“Anh, đây là bác sĩ quân y, bác sĩ Trình, em phải ở trong quân khu cầu xin ông ấy rất lâu ông ấy mới chịu lại đây,” Khương Tử Ngưng vội vàng nhìn Khương Sơn nói.
“Tử Ngưng, không cần ông ta nữa, bác sĩ Giang là đủ rồi,” Khương Sơn vẫn nói.
“Đừng nói cậu ta là thần y, dù cậu ta có là Đại La Kim Tiên cũng không thể cứu được ông Khương,” Quân y họ Trình lập tức cười lạnh nói.
“Ông à, lời này ông nói sớm quá rồi đấy,” Giang Thành cười nói với quân y họ Trình.
“Người trẻ tuổi, e là cậu còn chưa biết rõ tình hình của ông Khương đi? Sao cậu dám ăn nói ngông cuồng như thế?” Quân y họ Trình lạnh lùng nhìn Giang Thành nói.
“Anh tên Giang Thành đúng không? Ở đây không cần đến anh nữa, anh có thể đi rồi,” Khương Tử Ngưng cũng không tin Giang Thành, dù sao Giang Thành cũng còn trẻ như thế, cô trực tiếp tiến lên muốn đuổi Giang Thành đi.
Khương Sơn thấy cảnh này lập tức sợ đến toát mồ hôi lạnh, Giang Thành chính là người anh ta phải đi mời ba lần mới mời về được, thậm chí phải đuổi theo đến cả Thành phố mới mời về được, nếu lại bị em gái mình đuổi đi thì chẳng hoá ra anh ta đã bận rộn vô ích à?
“Tử Ngưng, em làm gì thế? Hiện tại chỉ có bác sĩ Giang mới có thể cứu được ông nội,” Khương Sơn bất mãn kéo tay Khương Tử Ngưng nói.
“Bác sĩ Giang, anh đừng để bụng, em gái tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện,” Khương Sơn vội vàng nhìn Giang Thành giải thích, sợ Giang Thành lại tức giận đi mất.
“Không sao, Khương Sơn, tôi đã nói sẽ cứu ông Khương thì chắc chắn sẽ cứu bằng được ông ấy,” Giang Thành cười nói với Khương Sơn.
Sau đó Giang Thành nhìn về phía Khương Tử Ngưng, nói: “Em gái à, hay là chúng ta cược đi, nếu tôi thật sự cứu được ông nội em, em phải gọi tôi là anh, được chứ?”
“Anh mơ đi, tôi tuyệt đối không tin anh có thể cứu được ông nội của tôi,” Khương Tử Ngưng lạnh giọng nói.
“Cậu thanh niên, đây là báo cáo kiểm tra của ông Khương, đường vân mạch máu ở thùy phổi dày lên, niêm mạc tim dính, cơ hoành phổi phình lên, có dịch tụ trong phế nang và có tiền sử bệnh bệnh lao trước đây, cộng thêm những vết thương cũ do súng gây ra, tổng hợp những tình hình này lại, cậu nghĩ mình có thể cứu được ông ấy không? ” Quân y họ Trình lấy báo cáo ra, nói với Giang Thành.
Lúc trước Khương Sơn cũng không biết nguyên nhân dẫn tới bệnh của ông nội nghiêm trọng đến thế, trong lòng anh lập tức mất hy vọng, dù sao nhiều bệnh như thế, mắc một cái thôi cũng đã là bệnh khó chữa rồi.
Giang Thành nghe xong cũng lấy báo cáo qua xem, lúc trước Thước đại sư chẩn đoán vẫn để sót vài chỗ nên Giang Thành cũng có chút kinh ngạc, anh không ngờ tình huống lại nghiêm trọng như thế, biểu cảm trên gương mặt nghiêm nghị hẳn lên.
“Người trẻ tuổi, bây giờ cậu còn dám tự xưng là thần y nữa không?”
Quân y họ Trình thấy vẻ mặt Giang Thành nghiêm nghị như thế, trong lòng cũng rất đắc ý, dù sao ông ta cũng khá khó chịu với việc một người trẻ tuổi có tí thành tựu đã tự xưng mình là thần y, nhìn như ta đây là nhất, không ai sánh được.
Ông ta muốn dạy cho thằng nhãi này một bài học, để cậu ta có thể chăm chỉ, khiêm tốn tiếp tục học tập kiến thức y khoa.
“Quân y Trình, ông cũng không thể cứu được ông nội tôi sao?” Khương Tử Ngưng đương nhiên cũng muốn cứu ông nội mình, chỉ là cô không tin Giang Thành có thể làm được thôi.
“Hiện tại tôi cũng không có cách gì, chỉ có thể cố hết sức kéo dài tính mạng của ông nội cô thôi,” Quân y Trình cũng rất xấu hổ, lúc trước ông ta không nói ra là chính là bởi vì ông ta cảm thấy bệnh này không có cách nào để cứu nữa.
Nhưng thái độ của Khương Tử Ngưng trong quân khu rất thành khẩn, cô vẫn luôn cầu xin ông ta, ông ta mới đến.
Khương Sơn nghe vậy, anh vội vàng nhìn về phía Giang Thành đang mang vẻ mặt nghiêm nghị: “Bác sĩ Giang, anh có chữa được không?”
“Tôi dám chắc 60%,” Giang Thành buông tờ báo cáo xuống, biểu cảm nghiêm nghị nói.
“Mạnh miệng thật đấy!”
Quân y Trình nghe thấy Giang Thành nói, lập tức tức giận bất mãn nói: “Với tình trạng hiện nay của ông Khương, chỉ cần xuất hiện một sai lầm nhỏ thôi cũng đủ để lấy đi tính mạng ngay lập tức, tôi cũng chỉ có thể kéo dài tính mạng của ông ấy thôi, thế mà cậu lại dám nói chắc chắn chữa khỏi đến 60%?”
“Bác sĩ Trình, ông đừng vội, tôi viết một đơn thuốc, ông xem thử xem có được hay không nhé,” Giang Thành nói xong thì cầm lấy giấy bút trên đầu giường, viết ra một đơn thuốc, giao cho bác sĩ Trình.
Mới đầu quân y Trình còn không coi đơn thuốc này ra gì, nhưng ông ta càng xem càng kinh hãi, sau khi xem xong toàn bộ đơn thuốc, trên mặt ông ta càng lộ ra khiếp sợ vô cùng.
“Anh bạn trẻ, y thuật của cậu học từ ai thế?” Quân y Trình vô cùng khiếp sợ hỏi, bởi vì đơn thuốc này là một sự sáng tạo theo một lối đi hoàn toàn mới, nếu không có đủ lượng tri thức đồ sộ sẽ không thể nghĩ ra đơn thuốc này.
“Tôi không tiện để lộ tên của thầy tôi, nhưng ông ấy chắc chắn là một nhân vật lợi hại,” Giang Thành nghiêm túc nói.
“Anh bạn trẻ, tuy rằng đơn thuốc này rất kỳ diệu nhưng dược liệu cuối cùng là nhân sâm trăm năm này thật sự rất hiếm có, đã trăm năm rồi cũng chưa thấy,” Quân y Trình cũng đã đắm chìm trong lĩnh vực y học nhiều năm, đương nhiên ông ta biết rõ độ quý hiếm của dược liệu này.
Giang Thành mỉm cười nói: “Bác sĩ Trình yên tâm, trước kia tôi tình cờ mua được một gốc nhân sâm trăm năm từ tay một ông lão, chắc vợ tôi cũng sắp lấy đến rồi.”
“Mua được nhân sâm trăm năm từ tay một ông lão? Ai lại đi bán thứ bảo vật vô giá này chứ?” Khương Tử Ngưng cười lạnh nói với Giang Thành.
“Cô lại không tin à? Nếu thế chúng ta cược tiếp nhé, nếu tôi có nhân sâm trăm năm thật thì cô để tôi nhéo mặt cô một cái nhé?”
Giang Thành cười nói.
“Được thôi, nếu anh có thể lấy ra được thật thì đừng nói là nhéo mặt, nhéo mông tôi cũng được,” Khương Tử Ngưng trừng mắt nói.
“Ừm, chúng ta ước định rồi nhé, không được nuốt lời đâu đấy,” Giang Thành liếc qua mông Khương Tử Ngưng, thật sự rất vểnh, nếu được bóp một cái, xúc cảm hẳn sẽ rất tuyệt.