Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 144: Cho anh sung sướng



“Mày… Sao mày lại ở đây?”

Nhìn thấy Giang Thành đột nhiên xuất hiện ở đây, vẻ mặt Hoắc Cương như nhìn thấy ma, gã chắc chắn Giang Thành đã bị hạ thuốc mê làm cho choáng váng rồi cơ mà, còn cả ba tên vệ sĩ rất chuyên nghiệp đang theo dõi cậu ta nữa, sao cậu ta có thể chạy tới đây được?

"Sao anh lại ngạc nhiên thế? Đây là phòng khách sạn của vợ tôi, anh xuất hiện ở đây không phải mới là chuyện kỳ quái sao?" Sắc mặt Giang Trừng đột nhiên u ám, giọng nói cực kỳ lạnh lùng.

“Tôi… À ừm…”

Hoắc Cương lập tức không biết nên giải thích thế nào, bởi vì cố tình gã còn ở đây tắm rửa, có giải thích thế nào cũng không hợp lý.

“Giang Thành, tao sẽ nói thật cho mày biết, Hứa Tình ấy, tao muốn cô ta nên là bây giờ mày…”

Chát!

Hoắc Cương còn chưa kịp nói xong đã thấy một cái tát cực mạnh giáng lên mặt mình, tiếng vang vô cùng lớn.

Hoắc Cương chỉ cảm thấy trong miệng mình có mùi máu tanh, sau đó cả người gã đều văng ra ngoài, sau khi ngã xuống đất, nội tạng trong người đều lộn tùng phèo.

"Tôi ghét nhất việc người khác dùng những thủ đoạn bẩn thỉu để tấn công Hứa Tình, việc anh làm đã chạm vào giới hạn của tôi rồi,” Giọng Giang Thành cực kỳ lạnh lùng.

Sau khi trải qua lần Hứa Tình bị người ta cướp đi trước đó, Giang Thành không còn bất cứ lòng khoan dung nào với hành động bẩn thỉu như vậy, cho nên hiện tại anh thật sự muốn giết chết Hoắc Cương.

Sau khi Hoắc Cương nhìn thấy ánh mắt của Giang Trừng lúc này, sống gã lạnh toát, trong lòng chợt dâng lên cảm giác sợ hãi vô cùng, hai chân run lên không tự chủ được.

"Mày... mày muốn làm gì? Tao nói cho mày biết, nếu mày dám động đến tao...”

Bốp!

Lời Hoắc Cương còn chưa dứt, Giang Thành đã thẳng chân đá vào đầu gã, khiến gã bay ra ngoài.

“Thằng khốn, nếu mày cứ làm thế này, tao sẽ không buông tha cho mày đâu,” Hoắc Cương cảm thấy cổ gã sắp bị đá gãy luôn rồi, gã dùng sức che cổ mình lại, khàn giọng hét lên.

“Anh nói sẽ không bỏ qua cho tôi, đúng không?”

Giang Trừng vừa nói vừa lấy ra hai cây kim châm, nói: "Tôi vốn muốn giết anh, nhưng hiện tại tôi đổi ý, so với giết anh thì thà khiến anh sống không bằng chết sẽ thú vị hơn.”

“Mày… Mày muốn làm gì?” Hoắc Cương thấy Giang Thành lấy châm bạc ra, lập tức sợ hãi hỏi.

“Không có gì, chỉ là muốn tặng anh cảm giác sung sướng thôi,” Giang Thành nói xong bèn đi về phía Hoắc Cương.

Hoắc Cương muốn lùi ra phía sau, nhưng thân thể gã không còn chút sức nào, hoàn toàn không thể nhúc nhích được.

Sau khi Giang Thành đi đến trước mặt Hoắc Cương, anh đâm thẳng hai cây châm vào vị trí phía dưới hai bên xương sườn của gã.

“Đừng sợ, hai châm này chỉ là để tăng cường bổ thận, thúc đẩy lửa dục dâng lên, giúp anh cảm nhận được những cảm giác sung sướng khác nhau thôi.” Giang Thành nhẹ giọng nói.

Hoắc Cương còn chưa hiểu Giang Thành có ý gì, nhưng ngay lập tức gã cảm thấy bụng dưới nóng như lửa đốt, sau đó thân thể giật một cái, cả người cảm thấy thoải mái, sau đó lại cảm thấy kiệt sức.

“Tao còn tưởng rằng mày lại có chiêu trò ghê gớm gì chứ...”

Hoắc Cương vốn tưởng Giang Thành chỉ là đơn giản đâm hai châm kích dục thôi, nhưng gã còn chưa kịp nói hết lời, bụng dưới lại bùng lên một cỗ nóng rực, tiếp đó là sung sướng, sau một đợt kích thích sướng rơn người, cơn kiệt sức lại ập đến.

“Thằng khốn, con mẹ mày, rốt cuộc mày đã làm gì tao hả?” Lúc này Hoắc Cương mới cảm nhận được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Nếu chỉ một hai lần thì có thể không có vấn đề gì, nhưng nếu cứ thế này mãi, vậy chắc chắn sẽ khiến gã tuyệt đường con cháu.

Giang Thành hoàn toàn không để ý tới lời nói của Hoắc Cương, anh thờ ơ nói: "Anh rất thích cảm giác này còn gì, cứ tự mình tận hưởng đi, tôi đi đây."

Nói xong Giang Thành lập tức rời khỏi căn phòng này.

“Đứng lại, đứng lại, mày mau đứng lại…… Á ——”

Hoắc Cương lại cảm nhận được cảm giác lần trước, nhưng cảm giác này không hề có xu thế dừng lại, chẳng mấy chốc bụng dưới lại nóng lên.

“Khốn kiếp, tao sẽ không tha cho mày!” Hoắc Cương tức giận mắng.

Thật ra lúc sáng sớm Giang Thành đã cảm giác bữa sáng có vấn đề, cũng phát hiện cameras, anh chỉ cố ý diễn kịch thôi.

Khi Hoắc Cương vừa ra khỏi phòng đi, anh cũng đã giải quyết xong ba gã đàn ông vạm vỡ kia, sau đó anh đi vào phòng khách sạn của Hứa Tình, đúng lúc tên kia đi tắm rửa, Giang Thành lập tức bế Hứa Tình về phòng mình, đợi Hoắc Cương ra dạy cho gã một bài học.

“Vợ à, em tỉnh rồi,” Giang Thành trở về phòng, trước đó anh đã cho châm kim loại bỏ tác dụng của thuốc mê cho Hứa Tình nên bây giờ cô mới tỉnh lại.

“Em làm sao thế?” Hứa Tình cảm thấy đầu mình còn hơi choáng váng, sau đó cô lập tức nhìn ba gã đàn ông bị đánh ngất ở cách đó không xa, trong lòng cô hoảng sợ: “Có chuyện gì vậy?”

“Không sao, chỉ là Hoắc Cương muốn giở trò với em, bị tôi dạy dỗ rồi,” Giang Thành tùy ý nói.

“Lại là tên khốn nạn đó,” Hứa Tình lạnh lùng chửi.

“Không chỉ có tên khốn đó, Tiểu Linh kia cũng là đồng bọn,” Giang Thành nhìn Hứa Tình nghiêm túc nói.

Hứa Tình nghe Giang Thành nói vậy thì sửng sốt, nhưng ngay lập tức cô nghĩ ngay đến, lúc nãy cô đã thiếp đi vì uống đồ uống mà Tiểu Linh đưa cho.

“Tiểu Linh này, đúng là mất công em tin cô ta,” Hứa Tình cảm thấy thất vọng, vốn dĩ cô còn cho rằng Tiểu Linh là một người bạn tốt, nhưng không ngờ cô ta lại đối xử với cô như thế này.

“Được rồi mà, em còn phải đi mở họp nữa đúng không nào, đi trước đi,” Giang Thành nói với Hứa Tình.

Hứa Tình ừ một tiếng, lúc này hai người mới rời khỏi khách sạn, đi tới bệnh viện bên kia.

Hứa Tình vốn đã bị đánh thuốc mê lại xuất hiện ở cuộc họp, Tiểu Linh nhìn thấy Hứa Tình, lập tức lắp bắp kinh hãi.

“Hứa Tình? Sao cô lại ở đây?” Tiểu Linh cho rằng chắc chắn Hứa Tình đã bị Hoắc Cương đưa lên giường rồi, không thể nào xong việc nhanh như thế.

“Tiểu Linh, sao trông cô chột dạ thế?” Hứa Tình lạnh lùng nhìn Tiểu Linh hỏi: “Cô đã làm chuyện gì trái lương tâm à?”

Tiểu Linh thấy Giang Thành đi bên cạnh Hứa Tình, lập tức hiểu được chắc chắn bên Hoắc Cương đã xảy ra vấn đề rồi.

“Hứa Tình, tôi thật sự không làm gì hết, chúng ta thân thiết như thế, cô hiểu tôi mà,” Tiểu Linh nhìn Hứa Tình nghiêm túc nói.

“Thế sao? Nếu cô chắc chắn như thế, vậy cô dám thề chứ?” Giang Thành bước lên nhìn Tiểu Linh hỏi.

“Đương nhiên, tôi thề, nếu tôi làm chuyện gì có lỗi với Hứa Tình, tôi sẽ không được chết tử tế!” Tiểu Linh vội vội vàng vàng thề độc.

“Không được chết tử tế quá nghiêm trọng, nếu cô nói dối, cô sẽ bị lở loét miệng, mặt mưng mủ,” Giang Thành nhàn nhạt nói.

Tiểu Linh thấy dáng vẻ nghiêm túc này của Giang Thành, cô cũng hơi do dự, nhưng cô tuyệt đối không tin thề thốt sẽ có hiệu nghiệm, bởi vậy cô lặp lại lời Giang Thành đã nói thề lại.

Ngay lúc Tiểu Linh thề, Giang Thành giật một sợi tóc của Tiểu Linh, gói nó vào một tờ giấy.

 

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv