“Haizz, nếu cậu hạ mình xuống từ trước thì chẳng phải đã mời được Giang Thành qua lâu rồi à? Sao cứ phải làm giá như thế chứ,” Giọng điệu Thước đại sư hơi có phần trách cứ nói.
“Thước đại sư, tôi biết sai rồi, bây giờ ông giúp tôi gọi cho Giang Thành, hỏi xem giờ anh ta đang ở đâu, tôi lập tức chạy qua đó,” Khương Sơn hiện tại thật sự hối hận, anh tự trách chính mình không nên ngạo mạn với Giang Thành như thế.
Thước đại sư lại thở dài, lúc này ông mới gọi điện cho Giang Thành.
“Alo? Thước đại sư?” Giang Thành nhận điện thoại của Thước đại sư.
“Bác sĩ Giang, giờ cậu đang ở đâu đấy? Tôi có đứa cháu của ông bạn muốn tới tìm cậu,” Thước đại sư không nói thẳng là Khương Sơn, ông sợ Giang Thành vừa nghe sẽ tức giận không nói địa chỉ cho mình.
“Tôi đang ở phòng khám Dương thị trên đường Việt Tú,” Giang Thành cũng không nghĩ nhiều như thế, anh trực tiếp trả lời.
“Được, tôi biết rồi,” Thước đại sư nói xong thì cúp máy.
“Bây giờ Giang Thành đang ở phòng khám Dương Thị trên đường Việt Tú, cậu mau đi đi,” Thước đại sư vội vàng nói.
Khương Sơn quệt tay lau nước mắt, vội vàng định đi, Thước đại sư bỗng nhiên gọi anh lại.
“Cậu phải thật chú ý thái độ của mình,” Thước đại sư dặn dò lại lần nữa.
“Tôi biết rồi,” Lần này Khương Sơn thật sự không dám ngạo mạn nữa vì ông nội anh đã trong giai đoạn nguy kịch rồi, nghĩ đến đây anh vội vàng chạy ra ngoài.
“Ông à, ông mắc chứng tim đập nhanh, cháu kê giúp ông đơn thuốc, tổng cộng sáu phần, uống xong sẽ ổn định lại ngay.”
Giang Thành đang ở phòng khám giúp Dương Mai khám cho những người bệnh kia, anh vừa nói vừa nghiêm túc viết đơn thuốc.
Lâm Duẫn Nhi ở bên cạnh nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Giang Thành, trong mắt đều là sùng bái.
“Cô gái, khi nào con mới chính thức theo đuổi cậu ta hả?” Dương Mai nhìn Lâm Duẫn Nhi cười hỏi.
“Mẹ, mẹ nói gì thế, con là con gái, sao con có thể chủ động được chứ,” Lâm Duẫn Nhi lập tức đỏ mặt, giọng nói hơi mang ý làm nũng.
“Loại chuyện này bên nào chủ động cũng đều được, nếu con có thể ở bên Giang Thành thật thì mẹ thật sự rất yên tâm,” Dương Mai cũng hài lòng nhìn Giang Thành, tuổi còn rất trẻ nhưng y thuật lại giỏi như thế.
“Mẹ cứ đợi đi, dù sao anh ấy cũng chưa kết hôn mà,” Lâm Duẫn Nhi trộm liếc mắt nhìn Giang Thành, trong lòng ngập tràn niềm hạnh phúc nhỏ, cô vẫn chưa biết Giang Thành đã kết hôn với Hứa Tình, bình thường cô cũng chưa từng hỏi những chuyện này.
Đang lúc Giang Thành xem bệnh cho một bệnh nhân khác thì bỗng thấy Khương Sơn mặc quân phục chạy vào.
“Bác sĩ Giang, tôi cầu xin anh cứu ông nội tôi với, ông nội của tôi …”
Giang Thành liếc mắt một cái lập tức nhận ra Khương Sơn tới, anh lạnh lùng nói: “Ra ngoài!”
“Bác sĩ Giang, lúc trước là tôi sai rồi, nhưng……”
“Tôi nói, đi ra ngoài, tôi đang khám bệnh cho người ta, đừng quấy rầy tôi,” Giang Thành lạnh lùng nói.
Khương Sơn vẫn còn muốn nói gì đó nhưng thấy thái độ Giang Thành như thế đành nhịn xuống không nói tiếp nữa mà chỉ bảo: “Tôi chờ bác sĩ Giang ở bên ngoài.”
Dứt lời, Khương Sơn quay người ra khỏi phòng khám.
Bệnh nhân trong phòng khám đều có thể nhìn ra được, người đàn ông mặc quân phục chạy vào ban nãy chắc chắn không phải dân chúng bình thường, nhưng dù là người như thế, ở trước mặt Giang Thành cũng có thái độ tôn trọng như vậy, ngay lập tức, tất cả bệnh nhân càng kính trọng Giang Thành hơn.
Khi Giang Thành khám xong hết cho tất cả bệnh nhân đã là hơn mười một giờ tối, di động anh bỗng vang lên, vừa nhìn thì thấy là điện thoại của Hứa Tình.
“Alo?” Giang Thành nhấn nghe điện thoại.
“Chồng ơi, em và Tiểu Linh đến thành phố rồi, cũng đã tìm khách sạn xong, anh yên tâm nhé,” Hứa Tình nói trong điện thoại.
“Khách sạn nào, em gửi vị trí cho anh đi,” Qua lần nguy hiểm lớn như lần trước, Giang Thành thật sự có hơi không yên tâm khi để Hứa Tình ra ngoài một mình như thế.
“Lo lắng cho em à?”
“Ừ,” Giang Thành nhẹ giọng trả lời.
“Anh yên tâm đi, sẽ không có việc gì đâu, lát em gửi định vị cho anh,” Hứa Tình nói xong thì cúp điện thoại.
Giang Thành cất di động đi, trong lòng vẫn có chút thấp thỏm không yên, anh cứ cảm thấy chuyến công tác lần này của Hứa Tình quá gấp rút, dù là đi công tác cũng chưa từng có chuyện đi luôn trong ngày nên anh vẫn quyết định sẽ chạy qua thành phố xem một chút, nếu không anh sẽ không thể yên tâm được.
“Dì ơi, bệnh nhân chỗ dì cháu khám xong hết rồi,” Giang Thành khám cho bệnh nhân cuối cùng xong, lập tức đứng dậy nói với Dương Mai.
“Bác sĩ Giang, thật sự cảm ơn cậu, khiến cậu phải ở lại giúp đỡ muộn thế này, có lỗi quá,” Dương Mai cũng có chút ngượng ngùng nói.
“Không sao đâu, ai bảo tôi là đồng nghiệp của Duẫn Nhi chứ,” Giang Thành cười đáp: “Tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
“Ấy, giờ đã muộn thế này rồi, hay là anh cứ ở lại đây một đêm đi,” Lâm Duẫn Nhi nghe thấy Giang Thành muốn đi, vội vàng đứng dậy nói.
“Không cần, tôi còn phải chạy qua thành phố,” Giang Thành nói.
“Anh đến Thành phố làm gì?”
“Vợ tôi, Hứa Tình đang đi công tác ở đó, tôi muốn sang xem thử xem thế nào,” Giang Thành nói thẳng.
Lâm Duẫn Nhi nghe thấy lời Giang Thành nói, toàn thân như bị sét đánh, cô sửng sốt một hồi rồi kinh ngạc hỏi: "Anh... anh kết hôn với cô Hứa ư?"
“Ừ,” Giang Thành thuận miệng nói.
Lâm Duẫn Nhi nghe vậy, trong lòng lập tức buồn bã, cô vốn luôn nghĩ rằng Giang Thành còn đang độc thân, không ngờ anh và Hứa Tình lại là vợ chồng.
“Ồ, thế à,” Lâm Duẫn Nhi miễn cưỡng nở nụ cười, cô nói: “Thế anh đi nhanh đi.”
Giang Thành cũng không nhìn ra có gì khác lạ, anh ra khỏi phòng khám, lúc này Khương Sơn vẫn đang ở bên ngoài chờ Giang Thành.
“Bác sĩ Giang, ông nội của tôi…”
“Tôi có việc phải đi, đợi tôi về rồi tính sau,” Giang Thành nói xong cũng không quan tâm Khương Sơn sẽ có thái độ gì, anh lập tức lái xe rời khỏi đây, để lại Khương Sơn một mình ngơ ngác đứng đó.
Lúc này trên gương mặt Khương Sơn tràn đầy hối hận, nếu ngay từ đầu anh không sĩ diện mà nói chuyện tử tế với Giang Thành thì chắc chắn sẽ không phải kết quả như bây giờ, tiếc là tất cả đã quá muộn.
Quả thật, nếu lúc ở cổng bệnh viện, Khương Sơn có thái độ khiêm tốn hơn, Giang Thành cũng sẽ không tức giận, nhưng hiện tại anh đang có việc thật, hơn nữa thái độ của Khương Sơn cũng thật sự không tốt nên anh mới phải rời đi.
Giang Thành lái xe như bay, gần hai tiếng đồng hồ đã đến khách sạn gần Bệnh viện Nhân dân của thành phố, đứng trước cửa phòng Hứa Tình.
“Chồng? Sao anh lại tới đây?”
Hứa Tình vừa mới tắm xong, trên người bọc khăn tắm, cô nghe tiếng người gõ cửa, nhìn qua mắt mèo trên cửa, phát hiện là Giang Thành, trong lòng vô cùng vui vẻ.
“Đương nhiên là anh đến để gặp em, anh không yên tâm,” Giang Thành cũng cười nói.
“Có Tiểu Linh đi cùng em mà, sao anh lại không yên tâm chứ,” Hứa Tình nói xong thì đi ra ngoài, đóng cửa phòng mình lại.
Tiểu Linh ở cùng phòng với Hứa Tình cũng nghe thấy tiếng nói bên ngoài, sau khi thấy cửa đóng lại, cô ta lập tức lấy di động ra, gọi đến số di động của Hoắc Cương, nói: “Hoắc thiếu, cái tên Giang Thành kia cũng bám theo đến Thành phố rồi.”