Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 137: Kịch tính sau màn chém giết



Lang Vương liếc mắt một cái là nhận ra, kẻ nằm như một bãi bùn trên đất này chính là Ưng Nhãn phụ trách bắn tỉa cắt đuôi, lúc này tứ chi hắn gãy nát, trên mặt máu me be bét, chỉ còn thở thoi thóp.

Nhìn thấy tình trạng của Ưng Nhãn, khoé miệng Hoa Nam Lang giật giật, hắn lăn lộn trên giang hồ nhiều năm như vậy nhưng cũng chưa từng thấy tình cảnh xương người bị bẻ trật ra khỏi vị trí tàn khốc đến thế này.

Hứa Tình vốn sắp mất ý thức lúc này cũng khẽ hé mắt ra, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng ở cửa căn nhà hoang này, vẻ mặt vô cùng tức giận, ánh mắt sắc bén như dao, nhìn chằm chằm người trước mặt.

“Giang Thành…”

Lúc này Hứa Tình ý thức đã không còn rõ ràng nhưng cô vẫn nhận ra Giang Thành, cô cảm động đến rơi nước mắt, cô biết chắc chắn Giang Thành sẽ không xảy ra chuyện gì, chắc chắn anh sẽ đến cứu cô.

“Rốt cuộc cậu là ai?” Lang Vương vô cùng cảnh giác nhìn Giang Thành hỏi, hắn biết, người có thể dời vị trí xương người thành hình dạng vặn vẹo thế này chỉ có thể là cao thủ phanh gân tác cốt.

Giang Thành không nói gì, thậm chí còn không thèm nhìn Lang Vương, ánh mắt anh nhìn thẳng về phía Hứa Tình đang ngã trên mặt đất, anh nhìn ra được Hứa Tình cũng bị chuốc loại thuốc giống với loại lúc trước Mộ Dung Tuyết bị chuốc.

Tức khắc Giang Thành nắm chặt nắm đấm, anh tức giận đến độ trán nổi gân xanh, Giang Thành bước tới bên người Hứa Tình, anh đỡ dậy Hứa Tình dậy, nhẹ giọng nói: “Là lỗi của anh, để em phải chịu khổ rồi.”

Tuy hai mắt Hứa Tình mông lung nhìn không rõ nhưng cô không có ý trách cứ Giang Thành, song hiện tại cô không thể nói nên lời.

“Là thằng ăn hại mày? Mày cũng dám tìm đến đây cơ đấy?”

Quý Triết nhìn thấy Giang Thành, gã lập tức giận dữ gào lên: “Hai người, giết nó cho tôi, tôi sẽ trả giá gấp đôi cho các người.”

“Quý Triết, lúc trước tao thật sự không nên đánh gãy một tay một chân của mày,” Giang Thành đỡ Hứa Tình ngồi cho thoải mái xong, anh quay người lạnh lùng nhìn Quý Triết nói.

“Bây giờ mới biết hối hận? Muộn rồi,” Quý Triết lạnh lùng chửi rủa.

“Mày hiểu lầm ý của tao rồi, ý tao là lúc trước đáng lẽ ra tao nên trực tiếp giết chết mày,” Giang Thành thật sự có ý muốn giết người, anh vốn không muốn giết người, nhưng người anh quan tâm nhất chính là Hứa Tình lại bị chuốc thuốc, còn suýt nữa đã bị cưỡng bức, anh thật sự rất tức giận.

“Hai người còn đứng đờ ra đấy làm gì? Lập tức xông lên giết nó cho tôi!”

Quý Triết giận dữ gào lên.

Lang Vương có thể cảm nhận rõ sự đáng sợ của Giang Thành, nhưng bát nước đã hất đi không thể lấy lại được, hiện tại có muốn đi cũng không kịp nữa, thà rằng liều chết một phen may ra còn một con đường sống.

“Lên!”

Lang Vương gào lên một tiếng, sau đó hắn lập tức rút súng chĩa về phía Giang Thành.

Giang Thành hừ lạnh một tiếng, tay anh bắn ra một cây kim châm cứu chuẩn xác đâm thẳng vào miệng súng.

Bùm!

Súng trong tay Lang Vương lập tức nổ tung, cả bàn tay hắn đều bị nổ thành máu thịt lẫn lộn, hắn lập tức nắm chặt tay, nửa quỳ trên mặt đất kêu rên.

“Chết đi!”

Hoa Nam Lang cầm một con dao quân đội liều mạng lao về phía Giang Thành, nhưng hắn còn chưa thấy rõ động tác của Giang Thành đã phát hiện Giang Thành biến mất, ngay sau đó dao quân đội trong tay hắn trực tiếp đâm xuyên qua yết hầu hắn.

Trong nháy mắt, hai cao thủ một đã chết, một bị thương nặng, Quý Triết sợ tới mức hồn lìa khỏi xác.

Lần trước Giang Thành đánh bay võ sư Thái Long bằng một cú đấm, Quý Triết cho rằng là do Thái Long chỉ thổi phồng bản thân chứ không có bản lĩnh thật, nhưng hôm nay gã mới hiểu rõ, không phải Thái Long yếu mà là do Giang Thành thật sự quá mạnh.

“Đừng, đừng giết tôi, tất cả những chuyện này không liên quan gì đến tôi hết, tất cả đều là do gã,” Lang Vương cầu xin nhìn Giang Thành, hắn đã thấy thủ đoạn nhanh nhẹn dứt khoát của Giang Thành, hắn biết chắc chắn người này là một cao thủ lánh đời.

 

 

Ánh mắt lạnh băng của Giang Thành liếc qua Lang Vương, Lang Vương nháy mắt lập tức hiểu, người này hoàn toàn không có ý định để hắn sống sót.

“Ngay thời điểm mày ra tay với vợ tao, cái mạng này đã không còn thuộc về mày nữa rồi,” Giang Thành lạnh lùng nói.

Lang Vương nghe thấy lời Giang Thành nói, hắn cắn răng dậm chân xuống, chịu đựng cơn đau thấu xương trên tay, móc dao găm ra, xông về phía Giang Thành với tâm thế được ăn cả ngã về không, hy vọng có thể giành được cơ hội cuối cùng.

Giang Thành nhìn Lang Vương đang liều chết lao tới, anh bắn một cây châm đâm trúng vị trí giữa mày hắn, Lang Vương còn chưa chạm được tới người Giang Thành, đã trợn to hai mắt ngã xuống đất, dao găm trong tay cũng rơi sang một bên.

“Giang… Giang Thành, hôm nay tôi chỉ đùa với anh một chút thôi,” Quý Triết sợ tới mức không chống vững gậy, gương mặt tràn đầy sợ hãi nhìn Giang Thành.

“Mày muốn chết thế nào?” Giang Thành lạnh lùng hỏi.

“Đừng giết tao, đừng giết tao, giết người là phạm pháp, nếu mày là thật sự giết tao, chắc chắn bố tao sẽ không bỏ qua cho mày,” Quý Triết cảnh cáo Giang Thành.

Giang Thành vốn cũng không muốn giết người nhưng chuyện hôm nay thật sự khiến anh quá tức giận, hơn nữa nếu anh không giết người thì sẽ là người giết anh, anh cũng chỉ đang tự bảo vệ mình mà thôi.

“Giang Thành, chỉ cần anh tha cho tôi, anh muốn gì tôi đều cho anh, cái gì cũng cho anh hết, tôi bảo bố tôi chuyển khoản cho anh nhé, một trăm triệu, được không?” Quý Triết hoảng loạn nhìn Giang Thành nói, hiện tại gã chỉ muốn sống sót.

Gã thấy thủ đoạn giết người vừa rồi của Giang Thành, đến người mạnh như thế cũng đều bị Giang Thành giết chết, muốn giết chết gã là chuyện dễ như trở bàn tay.

Giang Thành không nói gì mà quay người đi đến bên cạnh Hứa Tình, lúc này trạng thái của Hứa Tình cũng không khác Mộ Dung tĩnh lần trước lắm, cô đã bắt đầu loạn xé quần áo trên người.

Giang Thành cởi áo khoác khoác lên người Hứa Tình, sau đó anh bế cô lên và đi ra bên ngoài.

Quý Triết thấy Giang Thành thật sự tha cho mình, gã lập tức thở phào một hơi, gã lập tức độc ác nghĩ, đợi đến khi gã về nhà nhất định phải nói với bố gã để ông tìm người mạnh hơn xử lý Giang Thành, gã muốn chơi đùa với Hứa Tình trước mặt Giang Thành, khiến anh phải hối hận.

Khi Giang Thành bước tới gần chỗ lúc nãy con dao găm của Lang Vương rơi xuống, gót chân anh đá nhẹ một cái, con dao lập tức bay về phía Quý Triết, xuyên qua cổ gã trong ánh mắt kinh ngạc của gã.

Quý Triết vốn tưởng mình sống sót rồi lại không ngờ Giang Thành thật sự muốn giết gã, hình ảnh cuối cùng gã nhìn thấy là bóng lưng Giang Thành ôm Hứa Tình đi ra ngoài chưa từng quay đầu lại.

Sau đó Quý Triết che cổ lại ngã xuống đất.

Giang Thành ôm Hứa Tình về trong chiếc Lamborghini đã vỡ nát, anh lái xe chạy về thành phố, nhưng thuốc Hứa Tình bị chuốc đã hoàn toàn phát huy tác dụng.

Lúc này trên người Hứa Tình nóng hừng hực, đôi mắt cô long lanh ánh nước, đôi môi nhỏ phát ra âm thanh như có như không, thân thể mềm mại như không xương ôm lấy Giang Thành.

Hơn nữa Hứa Tình đã xé rách rất nhiều quần áo trên người, lộ ra mảng lớn da thịt trắng như tuyết trước ngực, Giang Thành cảm nhận được sự dụ hoặc vô cùng lớn.

Lần này Giang Thành lại không có nhiều nước lạnh như lần trước để hạ nhiệt độ cho Hứa Tình, chạy vào nội thành cũng không kịp nữa, tác dụng của thuốc sẽ làm cô sốt hỏng đầu óc, Giang Thành rơi vào đường cùng đành phải tìm một chỗ hẻo lánh dừng xe.

Giang Thành nhìn dáng người lả lướt quyến rũ của Hứa Tình, còn cả đôi mắt sóng sánh ánh nước hút hồn kia, anh cũng không kiềm chế được dục vọng trong lòng, đôi tay chạm lên thân thể mềm mại của Hứa Tình …

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv