Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 120: Cô gái trẻ trong phòng làm việc



Hứa Chí Quốc lúc này hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, trước đó ông còn đặc biệt kiểm tra qua rồi, tình trạng sức khỏe và dấu hiệu bệnh lý của Hải Tử hoàn toàn bình thường, hẳn sẽ không có xảy ra vấn đề gì mới đúng.

"Ông ngẩn người ra đó làm gì?" Nhìn thấy Hứa Chí Quốc không có ý muốn cứu người, Hải Đại Phú vội vã quát.

Trương Diễm Hoa nhìn thấy tình cảnh này vội vàng kéo Hải Đại Phú lại, nói: "Ông la lối cái gì, hôm qua con trai bị thương nặng như thế ông ấy còn có thể cứu được, nhất định là hôm nay cũng có thể cứu."

"Đúng không, bác sĩ Hứa?" Trương Diễm Hoa nhanh nhảu nói.

"Có thể trị, có thể trị." Hứa Chí Quốc sốt ruột, mồ hôi đầy trán. Ông ta vốn dĩ không hiểu biết gì về Đông y, cũng không nhìn ra được rốt cuộc là vấn đề nằm ở chỗ nào.

Lúc này, người đàn ông áo đen to khỏe đứng bên cạnh chợt nhớ ra, người trẻ tuổi ngày hôm qua đã cứu người kia có nói còn phải châm cứu vài mũi kim thì mới có thể hồi phục hoàn toàn. Chỉ là vì thể chất của Hải Tử lúc đó cần có thời gian khôi phục lại, cho nên không thể nào lập tức châm cứu ngay được.

Không chừng bây giờ là vì không có châm cứu kịp lúc, cho nên mới dẫn đến tình huống như này.

"Bác sĩ Hứa, hình như là phải châm cứu vào mũi kim." Người đàn ông áo đen to khỏe đứng bên cạnh vội vã nhắc nhở, bởi nếu như cậu chủ có mệnh hệ gì bản thân gã ta chắc ăn cũng sẽ gặp chuyện, cho nên nhất định phải nhắc nhở Hứa Chí Quốc một chút.

"Được, mang kim tới đây." Hứa Chí Quốc lập tức bảo y tá mang kim châm tới.

Thế nhưng, Hứa Chí Quốc hoàn toàn mù tịt về ***** ** trên cơ thể, ông ta cầm kim châm trong tay nhưng vốn là không biết phải đâm vào chỗ nào, bàn tay cũng bắt đầu run rẩy.

"Bác sĩ Hứa?" Nhìn dáng vẻ con trai như thế, Trương Diễm Hoa thật sự là lòng đau như cắt.

Mà tính khí của Hải Đại Phú lại không có ôn hòa như thế, ông ta nhìn thấy dáng vẻ chần chừ của Hứa Chí Quốc lập tức quát: "Rốt cuộc ông có chữa được hay không? Nếu như không trị hết cho con trai tôi, tôi sẽ khiến ông không sống nổi trong cái giới y khoa này, liệu hồn đó!"

Hứa Chí Quốc lần này là sợ hãi thật sự, tay run cầm cập đến rơi cả kim châm xuống đất.

"Tổng giám đốc Hải, không phải tôi không muốn chữa trị, là bệnh tình của cậu nhà vốn dĩ không phải do tôi chữa trị." Tình huống bây giờ đã như này rồi, Hứa Chí Quốc cũng chỉ đành nói ra sự thật.

"Ông nói cái gì?"

Hải Đại Phú và Trương Diễm Hoa lập tức hoảng sợ, hai mắt mở to.

"Chồng à, anh muốn đi đâu?"

Hứa Tình và Giang Thành tới bệnh viện, nhìn thấy người kia không có dự định quay về phòng làm việc, Hứa Tình lập tức hỏi.

"Anh phải đi xem bệnh nhân của ngày hôm qua một chút, vẫn còn mấy mũi kim hôm nay phải châm cứu, nếu không châm cứu e là sẽ gặp rắc rối." Giang Thành nói.

Hứa Tình gật gật đầu, sau đó quay trở về phòng làm việc của mình. Giang Thành thì hỏi thăm phòng bệnh của Hải Tử, sau đó cũng nhanh chóng chạy qua.

"Cái thứ lang băm nhà ông, đồ lừa đảo!"

Vừa mới đi tới phòng bệnh của Hải Tử, Giang Thành đã nghe thấy tiếng của Trương Diễm Hoa truyền tới vô cùng giận dữ, bà ấy túm lấy quần áo của Hứa Chí Quốc lôi ra ngoài phòng bệnh.

"Bác...bác sĩ Giang, cậu mau chóng vào trong cứu người bệnh kia đi." Hứa Chí Quốc nhìn thấy Giang Thành giống như thấy được cứu tinh, nhanh chóng chạy tới kéo áo của Giang Thành.

"Giáo sư Hứa, lúc ông trả lời phỏng vấn hình như không phải nói như này nha?" Giang Thành cười nhạt nói.

Mặt của Hứa Chí Quốc chớp mắt đỏ như đít khỉ, ông ta khẩn cầu Giang Thành: "Xin lỗi, hôm qua tôi sai rồi, tôi cầu xin cậu mau chóng cứu người đi, cứu người quan trọng hơn."

Trương Diễm Hoa chạy tới, sau khi nhìn thấy Giang Thành liền vội vàng hỏi: "Cậu chính là vị bác sĩ hôm qua đã cứu người ư?"

"Là tôi." Giang Thành nói.

"Vậy cậu..."

"Không cần nói nữa, tôi biết hết rồi." Giang Thành bước nhanh vào trong phòng bệnh, cầm kim châm đâm vào mấy ***** ** chính trên ngực của Hải Tử.

Ngay lập tức, tình trạng của Hải Tử đã được thuyên giảm, sau đó trạng thái cũng dần dần ổn định lại.

"Còn may là tới kịp lúc, nếu không chỉ sợ sẽ lớn chuyện rồi." Nhìn thấy tình hình hiện tại, Giang Thành cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Cám ơn bác sĩ Giang, cũng do tôi bi hai cái tên ôn dịch này giấu giếm, giờ mới biết hóa ra là cậu đã cứu con trai của tôi." Hải Đại Phú nhìn Giang Thành nói, vẻ măt ngập tràn áy náy.

"Tổng giám đốc Hải, xin lỗi, tôi cũng là vì lời ích trước mắt làm mờ mắt, xin ông hãy tha lỗi cho tôi." Hứa Chí Quốc sợ đến mặt mày tái mét, quỳ thẳng trên đất cầu xin Hải Đại Phú tha thứ.

"Tổng giám đốc Hải, tôi cũng là bị ông ta mua chuộc. Ông tha cho tôi, không có liên quan gì tới tôi hết." Người đàn ông áo đen to khỏe cũng quỳ ra trên đất xin tha.

"Tha cho mấy người?"

Hải Đại Phú cười mỉa, nói: "Hai người suýt chút đã hại chết con trai của tôi, còn dám giả danh lừa gạt qua mặt tôi, mấy người thấy tôi sẽ có tha cho mấy người dễ dàng như vậy không?"

"Tổng giám đốc Hải xin tha mạng, xin tha mạng!"

Hứa Chí Quốc túm lấy ống quần của Hải Đại Phú cầu xin, ông ta biết với năng lực của Hải Đại Phú, trừng trị ông ta là chuyện quá đỗi đơn giản. Nói không chừng sẽ còn ảnh hưởng tới sản nghiệp của dòng họ, tới lúc đó ông ta thật sự là tàn đời rồi.

Hứa Chí Quốc nhìn thấy Hải Đại Phú không có ý muốn bỏ qua chuyện này mới quay sang nói với Giang Thành: "Giang Thành, cậu coi như là nể mặt Hứa Tình mà giúp đỡ tôi đi."

"Tổng giám đốc Hải, cũng không có xảy ra chuyện lớn gì, cứ tha cho ông ta một lần đi." Giang Thành thở dài nói với Hải Đại Phú.

Người kia gật gật đầu nhìn anh, sau đó lại lạnh lùng nhìn sang Hứa Chí Quốc, nói: "Biến đi, đừng để tôi nhìn thấy mấy người thêm lần nữa."

"Cám ơn tổng giám đốc Hải, cám ơn tổng giám đốc Hải khoan dung." Hứa Chí Quốc vội vàng đứng lên chạy thẳng ra ngoài, sau khi ra khỏi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại căm hận Giang Thành thêm sâu hơn nữa rồi.

"Cái thằng oắt con chết tiệt khốn kiếp đó nhất định là cố ý, châm cứu cũng không chịu châm cứu hết, quá là nham hiểm." Hứa Chí Quốc hừ lạnh một tiếng, sau đó rời đi.

"Bác sĩ Giang, khi nào thì con trai của tôi sẽ tỉnh lại?" Nhớ tới dáng vẻ ban nãy của con trai, Trương Diễm Hoa hiện tại vẫn còn chưa hết sợ hãi.

"Sẽ tỉnh lại nhanh thôi." Giang Thành nói.

"Vậy tình trạng của con trai tôi lúc nãy sẽ không tái diễn lại chứ?" Hải Đại Phú vẫn còn hơi lo lắng hỏi lại.

"Tôi sẽ kê ít thuốc cho cậu ấy, sau khi tỉnh lại thì mỗi ngày uống một liều, bệnh tình sẽ có thể ổn định lại." Giang Thành vừa nói vừa cầm giấy bút kê đơn thuốc.

"Thật sự là rất cảm ơn cậu, bác sĩ Giang." Hải Đại Phú tới cạnh Giang Thành nói: "Thời buổi bây giờ mấy loại bác sĩ mua danh trục lợi như thế thật sự quá kinh tởm, còn có thể lấy tính mạng của người khác ra mà dối trá lừa gạt."

Hải Đại Phú nhìn một lượt thiết bị xung quanh phòng bệnh, lập tức nói: "Bác sĩ Giang, tôi thấy thiết bị máy móc ở bệnh viện của mấy cậu đều đã cũ rồi, thế này đi, tôi sẽ lấy danh nghĩa của cậu, bỏ vốn ra quyên tặng một vài thiết bị khám chữa bệnh mới để bày tỏ lòng biết ơn."

"Tổng giám đốc Hải, ông làm vậy là khách sáo quá rồi." Giang Thành cười nói.

"Bác sĩ Giang đừng từ chối, những thứ này có là gì so với tính mạng của con trai tôi đâu. Sau này cậu tới tỉnh thành, có gặp phải chuyện gì đều có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào." Hải Đại Phú vừa nói vừa cho Giang Thành cách thức liên lạc với mình.

Giang Thành ừm một tiếng, sau đó lập tức rời khỏi phòng bệnh. Khi anh trở về lại nhìn thấy một cô gái trẻ ăn mặc gợi cảm đang nằm trên ghế sô pha trong phòng làm việc của mình.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv