“Chị Linh Lung, có chuyện gì vậy?”
Khi nghe được giọng nói của Linh Lung từ trong điện thoại truyền ra, Giang Thành cảm thấy đầu đau như búa bổ, cô nàng Linh Lung này quá quyến rũ, khiến anh luôn phải đề phòng khi ở bên cô ta, nếu không thì đã bị cô ta ăn thịt rồi.
“Sao hả? Không có chuyện gì thì không thể tìm cậu sao?” Hỏa Linh Lung cười duyên hỏi.
“Được, được chứ!” Giang Thành vội vàng nói.
“Cậu lại trả lời lấy lệ rồi, chị nghĩ cậu đã uống hết số rượu lần trước rồi, đúng lúc bên chị về rượu, vậy nên chị đã nghĩ tới cậu đầu tiên.” Hỏa Linh Lung nói.
Giang Thành suy nghĩ một hồi, đúng là ông bố vợ của anh đã uống gần hết rượu mất rồi, nên đi mua thêm một ít.
“Được, tôi sẽ tới chỗ chị luôn.” Giang Thành nói vào điện thoại.
“Được, chị đi tắm đây, cậu tới nhà đón chị đi nhé.” Hỏa Linh Lung nói xong, lập tức cúp máy.
Ban đầu Giang Thành còn tưởng sẽ tới thẳng quán bar của Hỏa Linh Lung, ít nhất như vậy thì anh cũng không cần lo tới việc bị trêu chọc, nhưng nào giờ Hỏa Linh Lung muốn mình tới nhà cô ta, còn bảo sẽ đi tắm, liệu có phải là cô ta đang ám chỉ điều gì hay không?
Lần trước Hứa Tình ngửi thấy mùi thơm của Hỏa Linh Lung trên người Giang Thành, kết quả là Giang Thành phải ngủ ở dưới đất, nếu như lần này lại bị phát hiện ra thì sẽ vô cùng phiền phức.
Giang Thành không biết phải làm sao cả, chỉ đành lắc đầu. Dù sao anh cũng đã nhận lời rồi, chỉ còn cách lái xe tới nhà Hỏa Linh Lung.
“Ở đây!”
Giang Thành vừa mới xuống xe, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Hỏa Linh Lung mặc một bộ áo ngủ đỏ rực vẫy tay với anh.
Giang Thành gật đầu, đi vào trong tòa nhà.
“Em trai ngoan, vào đi!”
Hỏa Linh Lung mở cửa nhà ra, cười nói với Giang Thành.
Lúc này Hỏa Linh Lung mặc một bộ đồ ngủ màu đỏ may bằng vải ren, thân thể nóng bỏng, gợi cảm của cô được thể hiện ra hoàn toàn. Phần cổ áo khoét sâu khiến quá nửa bộ ngực căng tròn, trắng như tuyết của cô lộ ra ngoài, ở phần eo thon buộc một dải lụa đỏ, chỉ cần kéo dải lụa này xuống thì chiếc áo ngủ trên người cô cũng sẽ trượt xuống theo luôn, đôi chân thon dài quyến rũ của cô cũng ẩn ẩn hiện hiện ở sau làn váy.
Tất cả mọi bộ phận trên người Hỏa Linh Lung đều có sức hấp dẫn cực lớn.
“Chị Linh Lung, chị đi thay quần áo đi, sau đó chúng ta tới quán bar lấy rượu, giờ cũng không còn sớm nữa rồi.” Khó khăn lắm Giang Thành mới nuốt được một ngụm nước bọt, anh nói.
“Trời ơi, cậu gấp cái gì chứ, tới đây nào.” Hỏa Linh Lung nói xong, đưa tay kéo Giang Thành vào trong nhà.
Sau khi Giang Thành đi vào trong, phát hiện ra căn nhà của cô được trang trí mang đậm phong cách phụ nữ, bên trên tường có treo những bức tranh mỹ nữ khỏa thân của phương Tây, bộ ghế sofa lẫn đồ dùng trong nhà đều mang đậm phong cách châu u.
“Cậu uống trà đi.” Hỏa Linh Lung rót một chén nước trà, đặt ở trước mặt Giang Thành. Cô ngồi xuống chiếc ghế sofa phía đối diện, đôi chân tuyệt đẹp ở dưới làn váy gác lên nhau.
“Không cần, tôi không khát.” Giang Thành nói.
“Sao cậu phải dè dặt như vậy chứ? Chẳng lẽ cậu sợ chị đây ăn thịt cậu hả?” Hỏa Linh Lung nở nụ cười quyến rũ, hỏi Giang Thành.
Đương nhiên là Giang Thành cảm thấy sợ, nhưng không phải sợ Hỏa Linh Lung ăn thịt mình, những thứ có thể ăn được khác mới là đáng sợ.
“Không hề, tôi sợ bản thân mình không chịu được, ăn luôn chị Linh Lung.” Giang Thành tươi cười nói với Hỏa Linh Lung.
Hỏa Linh Lung nghe Giang Thành đáp như vậy, không kìm được mà bật cười, cười đến mức toàn thân thể run run. Đọc thêm nhiều truyện ở ++ TRUMtr uyen.n e t ++
“Chị đây sẽ nghĩ rằng cậu đang khen chị đẹp đó.” Hỏa Linh Lung cười đáp: “Thật ra tôi gọi cậu tới đây còn vì một việc khác.”
“Chuyện gì vậy?”
“Chị muốn hỏi cậu xem gần đây có ai gây chuyện với cậu không?” Nụ cười trên mặt Hỏa Linh Lung tan biến, cô nghiêm nghị hỏi.
“Không có ai, sao vậy?” Giang Thành hỏi.
Hỏa Linh Lung hít sâu một hơi, nói: “Hỏa Thiêu Phong là người có thù ắt báo, trước đây cậu khiến anh ta mất sạch mặt mũi, rất có thể anh ta sẽ tới trả thù cậu. Vậy nên tôi mới gọi cậu tới để xem cậu có bị làm sao hay không.”
“Nếu như vì giúp tôi mà cậu rước họa vào thân thì tôi sẽ cảm thấy áy náy vô cùng.” Hỏa Linh Lung nghiêm túc nói.
Đến giờ Giang Thành mới biết lý do Hỏa Linh Lung đột nhiên gọi mình tới, hóa ra là cô lo lắng cho an toàn của mình.
“Chị Linh Lung cứ yên tâm, tôi không sao cả, hơn nữa tôi cũng không để chị bị làm sao đâu.” Giang Thành nghiêm túc đáp.
Đôi mắt quyến rũ của Hỏa Linh Lung nhìn vào trong đôi mắt Giang Thành, cô có thể cảm nhận được Giang Thành đang nói thật lòng.
Hỏa Linh Lung lập tức cảm thấy xúc động, từ sau khi rời khỏi nhà họ Hỏa, cô chưa từng cảm nhận được ánh mắt chân thành như vậy từ một người đàn ông nào, ánh mắt của tất cả các gã đàn ông khi nhìn về phía cô đều tràn ngập dục vọng.
“Vì sao? Chẳng lẽ mấy chai rượu của chị đây đã mua được cậu rồi?” Hỏa Linh Lung cười mỉm, hỏi.
“Đương nhiên không phải, tôi thấy chị Linh Lung là người tốt, hơn nữa chị đối xử với tôi cũng rất tốt.” Giang Thành nghiêm túc đáp, hơn nữa trong lòng anh cũng hơi thích Hỏa Linh Lung.
“Chị có một phương diện khác xuất sắc hơn nữa đó, cậu có muốn xem hay không?”
Hỏa Linh Lung nói xong, đứng dậy, bàn tay thon dài đặt lên trên sợi dây lụa ngang hông, dường như muốn cởi bỏ nút buộc duy nhất của chiếc áo ngủ.
“Chị Linh Lung, ý tôi không phải là vậy.” Giang Thành vội vàng quay đầu lại, hiện giờ bầu không khí trong phòng vô cùng mập mờ, nếu như anh nhìn thấy thân thể mê người của Hỏa Linh Lung, anh cũng không dám bảo đảm là có thể khống chế được bản thân.
“Trời ơi, sao cậu lại đáng yêu như vậy chứ, chị muốn cắn cậu một cái!”
“Chị Linh Lung muốn cắn vào đâu hả?” Giang Thành cười hỏi.
Hỏa Linh Lung đi tới trước mặt Giang Thành, vuốt ve gương mặt anh, nói: “Được đó, còn dám trêu chọc chị hả, giờ chị đi thay quần áo, sau đó đi lấy rượu với cậu.”
Nói xong, Hỏa Linh Lung quay người đi vào trong phòng ngủ, đóng chặt cửa lại.
Giang Thành cạn lời luôn rồi, quả thực Hỏa Linh Lung đang đùa với lửa, nhỡ đâu khi nào mình không khống chế nổi bản thân trước sự quyến rũ của cô ta, vậy thì cô ta sẽ gặp nguy hiểm.
“Được rồi, chúng ta đi thôi nào.” Hỏa Linh Lung thay một bộ váy liền áo giản đơn, mái tóc xoăn thả xõa, đi ra ngoài.
Giang Thành vội vàng đứng dậy, hai người cùng nhau đi ra khỏi nhà.
“Chị Linh Lung, viên kim cương Ngôi Sao Hi Vọng kia của chị hình như rất nổi tiếng đó.” Trong lúc đi xuống dưới, Giang Thành nhìn Hỏa Linh Lung, nói.
“Thật hả? Tôi cũng không rõ lắm.” Hỏa Linh Lung nhỏ nhẹ đáp.
Trước đây Giang Thành từng nghe kể về lịch sử của viên kim cương Ngôi Sao Hi Vọng từ chỗ Tiêu Duyệt Nhiên, nếu không thì anh cũng không biết viên kim cương này có lịch sử lâu đời như vậy, thế là anh kể lại cho Hỏa Linh Lung nghe.
“Thật hả? Viên kim cương đó xuất hiện từ sớm vậy sao?” Hỏa Linh Lung cũng cảm thấy ngạc nhiên.
“Vậy nên tôi mới nghĩ bố chị có thể tặng viên kim cương quý giá như vậy cho mẹ chị để làm vật đính ước thì thân phận của ông ấy cũng không hề tầm thường.” Giang Thành nói.
Thấy Giang Thành nhắc tới bố mình, trái tim Hỏa Linh Lung cũng loạn nhịp, nhưng cô nhanh chóng bình thường trở lại, nói: “Tôi không quan tâm tới kẻ đã vứt bỏ mẹ con tôi đâu.”