Chương 959
Biệt thự ở ngoại thành.
Bùi Nguyên Minh chăm chú nhìn Tô Đức Thắng đang nắm trong đống bùn đất, bấy giờ toàn bộ tứ chi của anh ta đã bị cắt đứt hết, chỉ có thể bò dưới đất.
Ngô Kim Hổ nghiêm túc thực hiện mệnh lệnh của Bùi Nguyên Minh, trước đây những kẻ đó đánh Trịnh Khánh Vân bao nhiêu lần thì bây giờ chúng phải nhận lại gấp mười lần chỗ đó, không thừa không thiếu. “Tổng giáo đầu, Hồng Nhân Tổ gọi điện thoại video cho Tô Đức Thắng…
” Bấy giờ Đường Nhân Đồ đi tới, đưa điện thoại di động cho Bùi Nguyên Minh.
Anh chỉ nói bằng giọng nhàn nhạt: “Không phải gọi cho anh ta đâu, ông ta gọi cho tôi đấy, nhận cuộc gọi đi.”
Sau khi cuộc gọi video được kết nối thành công thì ngay sau đó có hai ông cụ với dáng vẻ uy nghiêm xuất hiện trên màn hình điện thoại. Một người là Tô Trường Cảnh, gia chủ Cảnh còn người kia cũng có thể coi là người quen của anh, chính là Hồng Nhân Tổ, người đứng đầu thế giới hắc bạch của Đà Nẵng.
Ánh mắt của Hồng Nhân Tổ dừng lại trên người Bùi Nguyên Minh, đồng tử hơi co lại, một lát sau ông ta mới cười cười rồi nói: “Hóa ra ông già này không hề đoán sai, đúng là Thế Tử thật.”
Trên mặt Bùi Nguyên Minh chỉ có vẻ hờ hững, anh nói: “Hồng Nhân Tổ, nếu đã biết đối phương là tôi thì chắc ông cũng biết một điều đó là tôi nói được thì làm được.”
Hồng Nhân Tổ cười nói: “Thế Tử, tôi với cậu coi như cũng có một chút giao tình nên lần này cậu cho lão già đây một chút thể diện mà thả đứa con bất hiếu của tôi ra được không, coi như lão già này nợ cậu một ân tình.”
“Cũng được.” Bùi Nguyên Minh vẫn đáp bằng vẻ hờ hững.
Không kịp để Hồng Nhân Tổ nở nụ cười, Bùi Nguyên Minh tiếp tục nói bằng vẻ lạnh lùng: “Chắc tôi nên để thuộc hạ của ông trở về báo cáo tình hình và truyền lại tin tức một chút. Để bọn họ nói rằng chỉ cần ông tới trước cổng nhà tôi, dập đầu ba lần rồi lạy vợ tôi chín lạy, sau đó nói lời xin lỗi thì chuyện này coi như giải quyết Xong.”
“Cậu..”
Hồng Nhân Tổ tức giận đến mức run rẩy cả người, ông ta thân là người đứng đầu thế giới hắc bạch ở Đà Nẵng, ngay cả Hạ Trung Hưng là người có địa vị rất cao ở Đà Nẵng cũng phải nể mặt ông ta ba phần. Thế mà bây giờ bảo ông ta dập đầu ba lần rồi lạy chín lạy trước mặt một người phụ nữ thì sao ông ta có thế làm được đây?
Tô Trường Cảnh ngồi bên cạnh vẫn luôn giữ vẻ im lặng suốt từ đầu câu chuyện, bấy giờ mới lên tiếng bằng giọng lạnh lùng: “Cậu là Thế Tử Minh đúng không? Chẳng nhẽ cậu cho rằng cậu lật đổ được nhà họ Bùi thì đã có thể hô mưa gọi gió ở Đà Nẵng rồi đấy hả? Vì nể mặt Nhân Tổ nên tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, trong vòng ba giờ đồng hồ, tôi muốn nhìn thấy cháu tôi trở về nhà họ Tô trong trạng thái nguyên vẹn, nếu không thì cậu sẽ phải hối hận đấy.
Bùi Nguyên Minh chỉ cười nhạt một tiếng rồi trả lời: “Có nhiều người nói với tôi mấy câu đấy lắm rồi, nhưng cuối cùng người chết cũng chỉ là bọn họ chứ không phải Bùi Nguyên Minh tôi. Tô Trường Cảnh, nếu ông đã cho tôi ba giờ đồng hồ thì tôi cũng cho ông ba giờ đồng hồ. Trong khoảng thời gian này, toàn bộ nhà họ Tô từ trên xuống dưới phải quỳ xuống trước mặt tôi mà nói lời xin lỗi, sau đó chuyện này coi như đã giải quyết xong xuôi. Còn nếu không thì nhà họ Tô cứ chờ ngày bị hủy diệt đi.”
Nói xong những câu đó, Bùi Nguyên Minh tiện tay cúp điện thoại. “Răng rắc…
” Ở đầu dây bên kia, Tô Trường Cảnh bóp chặt chiếc điện thoại di động trong tay mình, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Ông ta và Hồng Nhân Tổ là hai người có thân phận và địa vị cao tới mức nào cơ chứ? Hai người đã có thiện ý muốn thương lượng với Bùi Nguyên Minh, thế nhưng đến cuối cùng thì kết quả họ nhận về là gì đây? Cái cậu Bùi Nguyên Minh đó, vuốt mặt chẳng thèm nể mũi, sống không biết tiến biết lùi, hành động liều lĩnh, mạo hiểm!
Bấy giờ Tô Trường Cảnh và Hồng Nhân Tổ quay sang nhìn thẳng vào mắt nhau, họ đều thấy trong mắt đối phương ngập tràn vẻ mờ mịt và âm u.
Ở biệt thự ven hồ.
Bùi Nguyên Minh tiện tay nhét điện thoại của Tô Đức Thắng xuống dưới chân, lúc này trên mặt anh vẫn là vẻ bình tĩnh.
Đường Nhân Đồ đứng ở bên cạnh thấp giọng nói: “Tổng giáo đầu, cậu còn nhớ lần trước cũng có người uy hiếp cậu như thế này hình như là đang ở chiến trường Âu Á đúng không? Lần đó, mấy người được gọi là Biệt động quân của Hoa Kỳ hành động vô cùng liều lĩnh, cậu đã cho họ ba giờ đồng hồ để chuẩn bị kĩ càng nhưng cuối cùng họ cũng không thể chịu được một đòn.”
“Bây giờ chúng ta có cần chuẩn bị hay sắp xếp gì trước không?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Chỉ cần chờ thôi, nếu họ muốn ra tay thì cũng đã liều mình xông tới rồi. Tôi lại muốn nhìn xem mấy người được gọi là bốn dòng họ đứng đầu đó liệu được mấy người dám vác mặt tới đây?”