Chương 931
Sân bay quốc tế Cảng Thành.
Bùi Văn Kiên và Bùi Diễm Lan sánh bước bên nhau, dù cho đang ở trong sân bay quốc tế hàng đầu thế giới thì họ vẫn rất nổi bật.
Đến cửa lên máy bay hạng vip thì Bùi Văn Kiên mới dừng bước và lạnh lùng nói: “Tôi đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ bên phía Tô Hàng rồi, cô đến đó chỉ cần giám sát là được, không cần phải làm thêm bất cứ chuyện gì cả.”
Bùi Diễm Lan mỉm cười đầy duyên dáng rồi nói: “Anh sợ rồi sao?”
Bùi Văn Kiên không nói gì, chỉ là lúc anh ta quay người đi thì trong ánh mắt chợt thoáng qua vẻ nham hiểm.
Bùi Diễm Lan nhìn theo bóng lưng của anh ta, khẽ nghiêng đầu, một lát sau thì thở dài và nói: “Mấy trò vặt vãnh đó thật sự có tác dụng sao?” “Nếu như lại thất bại thì e rằng bà nội sẽ không bỏ qua cho anh đâu nhỉ?”
Sân bay Tô Hàng.
Dường như lúc Bùi Diễm Lan lên máy bay thì Bùi Nguyên Minh cũng đã đợi đến mức phát chán rồi. Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau thì anh nhìn thấy Lục Diêu Kỳ xuất hiện.
Cô ta cao tầm một mét sáu tám, tỷ lệ cơ thể rất cân đối, cộng thêm khuôn mặt trái xoan nữa thì có thể nói là người đẹp tiêu chuẩn vàng.
Nhưng phong cách của cô ta thuộc kiểu có khí chất, không đơn giản chỉ có đẹp mà ẩn trong đó còn có cả khí chất của một nữ tổng giám đốc bá đạo khiến người khác chỉ có thể thèm khát chứ không dám tiến lại gần.
Rất nhiều người nhìn thấy cô ta đều tưởng rằng là ngôi sao nổi tiếng nào đó đi du lịch, đều muốn chạy đến chụp ảnh. Nhưng tiếc là con người của Lục Diêu Kỳ vốn dĩ không hề cho người khác cơ hội.
Lúc này cô ta cũng đã nhận ra Bùi Nguyên Minh nên đã đi thắng đến trước mặt anh rồi vứt hành lý cho anh. “Lát nữa đưa tôi đến chỗ này, tôi có việc gấp.”
Cô ta nói xong thì quăng địa chỉ cho Bùi Nguyên Minh rồi không nói gì thêm mà cứ thế bỏ đi trước.
Bùi Nguyên Minh cũng cạn lời.
Không biết nên nói cô ta bá đạo hay là nên nói cô ta kiêu ngạo nữa.
Nhưng nể mặt Trịnh Tuyết Dương nên Bùi Nguyên Minh cũng không nói thêm lời thừa thải mà xách theo hành lý của Lục Diêu Kỳ và đuổi theo cô ta.
Lúc đến bãi đổ xe, Lục Diêu Kỳ liếc nhìn Bùi Nguyên Minh với ánh mắt hơi khác thường.
Vì ở Tô Hàng, Bùi Nguyên Minh đi xe Bentley, mặc dù việc này không hợp với tính cách của anh nhưng Lôi Tuấn Quang đã sắp xếp như vậy nên anh cũng không từ chối.
Lục Diệu Kỳ tự động vào ngồi ở ghế sau rồi lạnh lùng nói: “Lái nhanh một chút, tôi đang vội.” “Được, tôi sẽ cố hết sức.”
Bùi Nguyên Minh khởi động xe, nhưng vì anh cũng chỉ mới lái chiếc xe này ngày hôm nay nên khó tránh khỏi việc có chút lạ lẫm, động tác không được thuần thục.
Vốn dĩ Lục Diêu Kỳ mới đánh giá cao Bùi Nguyên Minh nhưng lúc nhìn thấy anh tay chân lóng ngóng thì khuôn mặt cô ta lại thoáng qua một nụ cười nhạt. Cô ta nhìn là biết chiếc xe này không phải là xe của Bùi Nguyên
Minh, chắc đến tám phần là vì thể diện nên mới đi thuê.
Đôi mắt to long lanh của cô ta liền lập tức nhìn Bùi Nguyên Minh, dường như đang suy ngẫm điều gì đó. “Nè, anh định khi nào sẽ ly hôn với Tuyết Dương?”
Lục Diệu Kỳ lạnh lùng nói. “Sao tôi phải ly hôn với cô ấy? Tình cảm của chúng tôi rất tốt mà.” Bùi Nguyên Minh nói. “Vì anh không xứng!” “Tôi nghe nói bây giờ anh vẫn còn đang làm tài xế cho người ta, còn Tuyết Dương thì sao? Cậu ấy đã là chủ tịch của một công ty rồi, giá trị bản thân cũng đã xấp xỉ ba ngàn năm trăm tỷ!” “Không phải tôi xem thường anh, nhưng đừng nói đến ba ngàn năm trăm tỷ, tôi e rằng ba trăm năm mươi triệu tiền mặt anh cũng móc không ra được.” “Anh cảm thấy người như anh có chỗ nào xứng với cậu ấy hả?” “Anh chỉ là gánh nặng của cậu ấy, ngăn cản cậu ấy tiến lên đẳng cấp cao hơn thôi.” “Nếu như anh thật sự thích cậu ấy, nếu như trong lòng anh có cậu ấy, vậy thì để tốt cho cậu ấy, anh cũng nên buông cậu ấy ra.” “Hay là anh vốn dĩ chỉ thích ăn chơi, muốn tiếp tục bám váy cậu ấy hả?”