Cuối cùng, mấy người Bùi Nguyên Minh mang Trịnh Tuấn rời đi.
Đi tới cửa, Thanh Linh mới run run một chút, giọng nói ấm ức hơi nức nở: “Tôi cũng đã bảo ông đừng cờ bạc mà ông lại không nghe lời tôi!”
“Ông nói xem, bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây?”
“Chúng ta đi đây kiếm được ba ngàn năm trăm tỷ đồng chứ?”
“Đúng vậy!” Trịnh Tuyết Dương cũng thở dài. “Bây giờ cũng chỉ là kế hoãn binh mà thôi, trừ trả tiền lại, còn có thể có biện pháp khác sao?”
Bùi Nguyên Minh cười một tiếng nhưng không mở miệng nói gì.
Lúc đầu trên mặt Trịnh Tuấn đầy vẻ buồn bực và đau khổ, giờ phút này nhìn thấy vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh như vậy, ông ta lập tức thay đổi sắc mặt, đứng thẳng người lên, chỉ thẳng vào mũi của Bùi
Nguyên Minh và rống to. “Cậu cười cái gì vậy?”
“Cậu nhanh nghĩ cách đi chứ! Cái đồ oắt con vô dụng này!”
“Nếu như tôi có một thằng con rể tốt thì được rồi, chỉ cần mấy chục giây là có thể giải quyết chuyện này!”
“Còn cậu thì sao? Cậu chính là một tên rác rưởi vô dụng! Chuyện hôm nay chính là lỗi của cậu!”
Nghe vậy, Bùi Nguyên Minh cũng hơi sửng sốt, bây giờ anh cũng có chút khó hiểu mạch não của Trịnh Tuấn được cấu tạo như thế nào đấy!
Rõ ràng là chính bản thân ông ta thua tiền, làm sao còn có thể trách móc người khác chứ?
Trịnh Tuyết Dương cũng hơi nổi giận: “Ba! Ba nói gì vậy? Tất cả những chuyện này đều là chính ba gây họa chứ có liên quan gì đến Bùi Nguyên Minh đâu?”
“Sao lại không liên quan gì?”
Trịnh Tuấn cãi cùn với dáng vẻ như cây ngay không sợ chết đứng: “Con gái của ba ưu tú như vậy, chắc chắn phải gả cho một người chồng vô cùng ưu tú, phải ưu tú đến mức có thể tùy tiện lấy ra sáu chục ngàn tỷ đồng!”
“Nhưng tất cả đều là do cậu ta, cậu ta vẫn luôn cản trở con, không chịu ly hôn với con, vì vậy bây giờ mới hại ba thê thảm thế này!”
Trịnh Tuấn hung dữ nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh: “Không phải là cậu rất có bản lĩnh sao? Không phải cậu được gọi là người đại diện của Thế Tử Minh sao? Không phải ngay cả nhà họ Bối mà cậu cũng dám đắc tội sao?”
“Bây giờ nếu như cậu thật sự có bản lĩnh, cậu có giỏi thì giải quyết chuyện của tôi đi!” “Tôi nói cho cậu biết, nếu như cậu không giải quyết được chuyện này, cậu phải ly hôn với Tuyết Dương!”
“Trịnh Tuấn tôi vẫn luôn nói được là làm được!”
Lúc trước Trịnh Tuấn thật sự bị dọa sợ, bây giờ kịp phản ứng, ông ta lập tức trút giân lên người Bùi Nguyên Minh.
Thanh Linh nhìn ông ta một cái rồi nói: “Ông nói bậy nói bạ gì đấy? Bây giờ việc cần làm nhất chính là nghĩ cách mượn tiền!”
“Nói những thứ này cũng chẳng có ích lợi gì!”
“Chúng ta đi về trước đi!”
Đến khi mấy người Bùi Nguyên Minh rời đi, Lôi Lão Hổ híp mắt bấm một dãy số: “Cậu Ba! Những chuyện cậu dặn dò đều đã giải quyết rồi!”
“Nhà họ Trịnh này xong đời rồi!”
“Được lắm! Ông làm không tệ, ngày mai ông dẫn người tìm đến cửa nhà họ Trịnh đòi nợ!”
Bên đầu dây điện thoại bên kia, giọng nói lạnh lùng của Bùi Hạo Nhiên truyền tới. “Cậu Ba cứ yên tâm đi! Chắc chắn chúng tôi sẽ hoàn thành hoàn mỹ!”
Cho dù cách điện thoại, Lôi Lão Hổ cũng cúi người gật đầu, bởi vì mặc kệ chuyện gì xảy ra, người này vẫn chính là một người mà ông ta không thể đắc tội nổi.
Về đến nhà, của Trịnh Tuấn vô cùng vội vàng mở miệng nói: “Bà xã à! Bây giờ chúng ta không thể dựa vào nhà họ Trịnh được rồi, từ đầu đến cuối nhà họ Trịnh không có tiền!”
“Lúc này cách duy nhất chính là nhà họ Thanh, không phải là bà cụ đã thừa nhận chúng ta sao? Chúng ta nhanh chóng đi mượn tiền đi!”
“Tìm em gái của bà đấy! Ở nhà họ Thanh, cô ta được cưng chịu như vậy, chắc chắn cô ta có rất nhiều tiền!” “Bây giờ hơn nửa đêm, đến đó lại dễ làm người ta bực bội, đợi ngày mai rồi xem lại đi!”
Thanh Linh hung hăng trợn mắt nhìn Trịnh Tuấn một cái.
Sắc mặt Trịnh Tuyết Dương cũng vô cùng tồi tệ, một lát sau mới thở dài nói: “Ba! Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Ba nói rõ ràng thì chúng ta cũng dễ dàng tìm cách giải quyết hơn!”
Trịnh Tuấn nhanh nhóng nhớ lại toàn bộ sự việc rồi sau đó kể lại một cách tỉ mỉ.
Ban đầu ông ta rất may mắn, liên tục thắng mấy chục ván, nhưng mà đến lúc ông ta tranh thủ nắm bắt thời cơ thì lại thua..