Chương 561
“Hỏi chút xem danh tính của nhóm người này Bùi Nguyên Minh thản nhiên ngồi trên cọc gỗ, vẻ mặt ung dung.
Tên côn đồ dẫn đầu chật vật ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ khó tin nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh.
Lúc này hắn ta mới nhận ra, Ngô Kim Hổ chính là mãnh long quá giang mới vào giới giang hồ Đường Thành.
Nhưng giờ phút này, đến cả rồng hổ cũng cung kính trước mặt Bùi Nguyên Minh như vậy, giống y như một con cừu non
nhu mì. Người thanh niên dáng vẻ rất bình thường này, rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Ngô Kim Hổ bước tới, kẹp cổ tên côn đồ, nhấc bổng hắn lên, lơ lửng giữa không trung.
“Tôi nói, tôi nói hết đây, chính là Lão Cửu phái chúng tôi tới đây!”
Tên khốn lúc này sợ đến nỗi tè ra quần, cả người đều có quắp chân, nếu lúc này dám nói nhảm, hắn tin rằng đối phương có thể trực tiếp giết chết hắn.
“Thì ra là người của anh Cửu, được rồi, tôi nể mặt ông ta, trong vòng ba mươi phút nữa đến gặp tôi, đừng để tôi đích thân đến tìm ông ta đấy” Ngô Kim Hổ cười nói.
Trước mặt Bùi Nguyên Minh, anh ta vô cùng tôn trọng, chính là dáng vẻ của một thuộc hạ.
Nhưng vào lúc này, trong mắt những kẻ tiểu nhân đó, nụ cười của anhta cực kỳ kinh người và khiếp sợ.
“Được rồi, tôi sẽ gọi ngay! Tên cầm đầu sợ hãi, vội vàng gọi
điện thoại.
Lúc này, tên Lão Cửu đang nằm trong vòng tay của người tình bé nhỏ.
Khi nhận được cuộc gọi, đúng lúc ông ta làm việc, ông ta trả lời cuộc gọi với vẻ mặt nóng vội, lạnh lùng nói: “Không biết tôi đang làm gì sao? Chuyện đã giải quyết xong chưa? Đừng để vị đó đợi quá lâu.”
“Đại ca, có chuyện… xảy ra chuyện rồi.” Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của tên côn đồ đầy hoảng
“Xảy ra chuyện rồi sao?”
“Đúng vậy, anh Cửu, nhanh lên, chúng tôi đều đang bị giam giữ, bọn họ chuẩn bị thủ tiêu chúng tôi rồi!”
Anh chưa kịp nói xong thì điện thoại đã bị cúp máy. Nhìn thấy tình cảnh, Lão Cửu lập tức ra khỏi phòng, sau đó
bước ra khỏi phòng, bắt đầu gọi: “Tập hợp người lại cho tôi!” Nửa giờ sau, những chiếc xe bánh mì xuất hiện trên công trường của khu nghỉ dưỡng núi Bạch Vân.
Dưới sự lãnh đạo của Lão Cửu, hàng trăm người cùng nhau xông vào công trường.
Khi nhìn thấy thuộc hạ của mình nằm trên mặt đất la hét, khuôn mặt của Lão Cửu lúc này thật khó coi.
“Ngô Kim Hổ? Ông đây nể mặt có người đứng đằng sau nâng đỡ mày, còn cho mày miếng cơm manh áo, bây giờ lại dám tấn công người của tao?” Nhìn thoáng qua, Lão Cửu nhận ra chỉ có hai người đứng ở đây.
Khi nhìn thấy Ngô Kim Hổ ở một bên, sắc mặt của ông ta hoàn toàn tối sầm.
Ông ta là một cây đa cây đề trong giới ngầm Dương Thành, chỉ là một người mới đến mà đã dám đối xử với ông ta kiểu này, muốn tạo phản sao?
Tuy rằng ông ta nhận thấy có điều gì đó bất thường, nhưng Dương Thành này, Lão Cửu sợ ai chứ?
“Anh Cửu phải không? Hình như tối hôm qua em đã cảnh
cáo anh rồi, bây giờ anh còn có cơ hội, là ai kêu anh làm chuyện này, chỉ cần anh nói cho em biết, em có thể thay anh thỉnh cầu ông chủ của em. Anh ta ngước lên nhìn tên Lão Cửu rồi nói.
“Ông chủ của mày? Vậy tên đứng phía sau kia chính là người đứng sau lưng mày sao?” Lão Cửu khinh thường nói: “Xem ra cũng chỉ là đồ bỏ đi, chẳng trách, chẳng trách.” Ngô Kim Hổ tiến lên, tát vào mặt Lão Cửu một cái, vẻ mặt lạnh lùng: “Mày nói thêm một câu nữa, có tin hôm nay tao phế bỏ mày không?”
Lão Cửu chết lặng trong giây lát.
Ông ta ở trên Dương Thành nhiều năm như vậy, sống trong nhung lụa, ai dám ra tay với ông ta cơ chứ? Nhưng giờ phút này, Ngô Kim Hổ, lại dám tát vào mặt ông ta sao?