“Dù thực lực của anh có mạnh đến đâu, năng lượng của anh đáng sợ như thế nào!”
“Nhưng khôi phục thanh danh của Đỗ tiên sinh, anh hẳn là không thể sánh được với tôi!”
Nói đến đây, Khương Ninh Tử liền ưỡn ngực ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo.
Bùi Nguyên Minh trên dưới dò xét người phụ nữ xinh đẹp vài lần, sau đó thản nhiên nói: ” Nếu như cái gọi là liên minh Văn minh trong miệng cô, thật sự là hữu dụng!”
” America cũng tốt, Bắc Âu cũng được, liền sẽ không nhìn chằm chằm đối với người Đại Hạ chúng ta.”
“Bộ này trong miệng cô, sẽ phát huy tác dụng ở quốc đảo của cô, bởi vì quốc đảo của cô nhu nhược, tự cao tự đại, hơn nữa phòng ngự, đều nằm trong tay của Mỹ.”
“Và bộ này, sẽ không có tác dụng ở Đại Hạ của chúng ta.”
“Bởi vì mỹ, ngoài sáng cũng không dám khiêu khích Đại Hạ chúng ta!”
“Để cho liên minh Văn minh tới hỏi chuyện này?”
” Cho bọn hắn một cái gan bằng trời, bọn hắn cũng không dám!”
“Vậy nen nữ nhân, đừng ngây thơ.”
“Hãy rời đi trong lúc cô còn có thể!”
Đối với Khương Ninh Tử, nữ nhân nhận giặc làm cha này, Bùi Nguyên Minh không có nhiều hảo ý.
Nhưng cho dù cô ấy là ai, bất kể cô ấy có mục đích gì, vì cô ấy sẵn sàng giúp Đỗ Lương thu dọn xác, Bùi Nguyên Minh cũng tán thành nàng ba phần.
Bằng không mà nói, cũng không phải là để nàng đi, mà là để nàng xéo đi.
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh xoay người rời đi, Khương Ninh Tử tiến lên, đi tới bên cạnh Bùi Nguyên Minh, cười nhạt nói: “Anh cứ như vậy để tôi rời đi, anh xác định, mình sẽ không hối hận chứ?”
“Nếu tôi ở lại, vẫn có chút tác dụng.”
“Ví dụ như, anh có biết tổ trạch của Đỗ gia ở đâu không?”
“Anh biết, Đỗ gia còn lại có ai hay không?”
“Anh có biết, tại sao Lục gia và Hùng gia lại vu oan Đỗ tiên sinh hay không?”
Bùi Nguyên Minh nghiêng người một chút.
Nhìn thấy cảnh này, Khương Ninh Tử hơi mấy phần đắc ý ưỡn ngực một cái.
“Tôi biết tất cả những điều này!”
” Cho nên để tôi lưu lại, Đỗ tiên sinh, càng có thể rửa sạch oan khuất!”
” Chân tướng, cũng càng có thể nổi lên mặt nước!”
” Như thế nào? Có muốn hợp tác hay không?”
” Bằng không mà nói, tôi sợ, anh liền đưa Đỗ tiên sinh về nhà, đều làm không được!”
Nhìn nữ nhân tự tin trước mặt, Bùi Nguyên Minh cười nhạt một tiếng, sau đó phất phất tay nói: “Các ngươi dẫn đường đi.”
Nghe vậy, Khương Ninh Tử giống như Khổng Tước ngạo nghễ cười nhìn Bùi Nguyên Minh, dường như đã chiến thắng Bùi Nguyên Minh.
Yamamoto, người ở phía sau cô không xa, lộ ra vẻ mặt đầy ẩn ý, sau đó vẫy tay ra hiệu cho người của mình đi theo.
Về phần vệ sĩ của đảo quốc bị thương nặng ngã xuống đất, giờ phút này, bọn hắn thế mà hoàn toàn không để ý tới, mà là để bọn vệ sĩ tự sinh tự diệt.
Tâm tính của người đảo quốc, qua đây, có thể thấy được chút ít.
Mấy tên đệ tử Long Môn, khẽ nhíu mày khi nhìn thấy cảnh này, nhưng Bùi Nguyên Minh đã quyết định để đám người Khương Ninh Tử đi theo rồi, nên cũng không nói được gì.
Chẳng mấy chốc, xe bắt đầu đi đến tổ trạch của Đỗ gia.
Tổ trạch Đỗ gia, là kiểu nhà truyền thống, gọi là đúng chuẩn Tứ Hợp Viện, là cao môn đại hộ chân chính.
Phong cách kiến trúc này, đã có hàng trăm năm lịch sử.