Chương 463
Ông cụ Trịnh thở dài một hơi nói: “Tôi cho rằng mười mấy năm anh ở Dương Thành sẽ có một chút tiến bộ.” “Không ngờ anh vẫn ngu ngốc như trước, có thằng con trai như anh vậy, tôi thật sự cảm thấy mất mặt.” “Trước đó tôi xem thằng con rể của anh là tên bỏ đi, anh vẫn được tính là người trong nhà” “Không ngờ anh và thằng con rể của anh đều là kẻ bỏ đi.” “Một nhà lớn bé đều là kẻ bỏ đi.” “Ha ha ha ha ha…
” Giờ phút này người nhà họ Trịnh ở đây đều cười phá lên.
Từng ánh mắt trào phúng rơi xuống trên người Trịnh Tuấn.
Khoảnh khắc này, Tiêu Noãn hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, ông ta hận chết Bùi Nguyên Minh.
Lần này trước mặt tất cả mọi người nhà họ Trịnh, chút tôn nghiêm còn sót lại của ông ta cũng ném đi.
Giờ phút này Trịnh Tuyết Dương cũng nhìn Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt thất vọng.
Sau đó bọn họ cũng không thể gặp người ở nhà họ Trịnh nữa.
Mà cô và Bùi Nguyên Minh chỉ sợ từ nay cũng phải ân đoạn nghĩa tuyệt. “Ngay cả thiệp mời cũng không có, đã muốn tới tham gia tiệc tối?”
“Cô đến làm trò hề sao?”
“Tôi cho cô biết một sự thật” “Trịnh Tuyết Dương, cô đừng tưởng rằng cô có chút thành tựu ở thành phố Hải Dương thì xem như là thành viên của nhà họ Trịnh chúng tôi.” “Tới Dương Thành, cô nên thấy rõ, thấy rõ cô ngay cả cái rắm cũng không bằng” “Còn muốn tới tham gia tiệc tối cấp bậc này? đời cô cũng đừng nghĩ tới.” Trịnh Chỉ Dụng cười lạnh mở miệng nói từng chữ.
Trịnh Thu Hằng ân cần đỡ tay ông cụ Trịnh nói: “Ông nội, chúng ta vẫn nên vào thôi, lỡ như bị người ngoài nhìn thấy còn cho rằng nhà họ Trịnh chúng ta đều là kẻ ăn rồi chờ chết.” “Haizz, không ngờ nhà họ Trịnh chúng ta lại có thứ xấu hổ như vậy.” Tất cả mọi người nhà họ Trịnh chế giễu nhìn đám người Bùi Nguyên Minh một chút, mang theo khí thế cao cao tại thượng hừng hực đi về phía cửa chính.
Trịnh Tuấn hung dữ nhìn Bùi Nguyên Minh một chút, hận không thể một tay bóp chết anh.
Bùi Nguyễn Minh lại nhẹ như mây gió nói: “Ba, ba xem đi, bọn họ không vào được.” Bên ngoài cửa viện Bạch Vân, giờ phút này có mấy chục người trong côi.
Những người này mặc dù không có đầy đủ súng ống, nhưng mỗi một người đều có thân hình mạnh mẽ, huyệt Thái Dương nhô cao, đeo kính đen, mặc áo vest, vẻ mặt lạnh lẽo.
Bọn họ đều là vệ sĩ thân cận của gia tộc Bùi Thị, thực lực lớn mạnh, thân phận vô cùng cao. Giờ phút này, Trịnh Chí Dụng đi đến trước mặt mấy vệ sĩ thân cận đó, vẻ mặt cung kính mở miệng nói: “Các đại ca, làm phiền các anh” Trước mặt Bùi Nguyên Minh, Trịnh Chí Dụng kiêu ngạo phách lối. Nhưng giờ phút này anh ta rất rõ thân phận và địa vị của mình.
Ở tỉnh Đà Nẵng, trước mặt gia tộc Bùi Thị, ngay cả vệ sĩ thân cận anh ta cũng không thể đắc tội.
Chẳng qua có được thiệp mời này đã tượng trưng cho thân phận rồi. Khoảnh khắc này Trịnh Chí Dụng ưỡn thắng sống lưng, dáng vẻ dương dương tự đắc.
Dù sao người có năng lực một lần cùng lúc lấy ra mười tấm thiệp mời có thể được mấy người? Điều này cũng từ khía cạnh nói rõ thân phận và địa vị tôn quý của nhà họ Trịnh ở Dương Thành đi? Đám vệ sĩ thân cận kia cũng bị mười tấm thiệp mời này đè ép, mỗi một tên đều nghiệp túc nhận thiệp mời xem lại, nhưng một lát sau, một tên nhìn giống như đội trưởng đột nhiên lạnh lùng nói: “Thiệp mời này của các người mặc dù là thật, chẳng qua thân phận các người không đủ, hủy bỏ tư cách dự tiệc” “Cái gì?”
Đám người Trịnh Chí Dụng cho rằng mình nghe lầm.
Vẻ mặt Trịnh Thu Hằng cao ngạo nói: “Không thể nào, đây là thiệp mời nhà họ Bối nhà chồng tương lai của tôi cho, sao có thể là giả? Trịnh Chí Dụng cũng lớn tiếng nói: “Đúng, các vị đại ca, các anh có tính sai gì không? Thiệp mời này vẫn là quản lý Diệp tự mình đưa tới đấy” Cùng lúc đó, Trịnh Chí Dụng còn nhanh chóng gọi điện cho Bối Hoàng Triết: “Cậu Triết, chúng tôi ở cửa chính của sảnh tiệc, có người không để chúng tôi vào, anh nói giúp..” “Tít tít..” Trịnh Chí Dụng gọi điện còn chưa nói xong, một chiếc dùi cui điện đã đè vào trán anh ta, đối phương lạnh lùng nói: “Anh không nghe hiểu tiếng người sao? Thân phận các anh không đủ, không thể vào!”
Bị dùi cui điện của đối phương đè vào trán, toàn thân Trịnh Chí Dụng như nhũn ra, xém chút hôn mê bất tỉnh.