Chương 456
Lúc này những người khác của nhà họ Trịnh cũng mồm năm miệng mười mà nói.
“Tuyết Dương à, về sau người chồng này của cô nhớ đừng mang ra ngoài!”
“Cô không ngại mất mặt! Chúng ta cũng ngại “Đúng vậy! Nhanh đuổi nó ra khỏi nhà là được mất mặt mà!”
rồi! Thật quá mất mặt!”
“Nhà họ Trịnh chúng ta bây giờ là gia tộc mới nổi Dương Thành, nếu bị người ta biết có con rể ở rể ngu xuẩn như vậy, về sau làm sao ra ngoài lăn lộn?”
“Cô không cần sĩ diện, chúng ta cần nha.” “Trịnh Tuấn, nhà các cậu toàn là đồ rác rưởi, tôi thật sự quá thất vọng rồi!”
Vẻ mặt Trịnh Tùng chán ghét nhìn Trịnh Tuấn nói. “Ai! Nhà của chúng ta đời trước đã tạo nghiệt gì chứ!”
Hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh ngày thường đều là người biết ăn nói, nhưng hôm nay sắc mặt khó coi đến cực hạn.
Quá mất mặt! Vốn cho là sau khi tới Dương Thành, tất cả có thể thay đổi, có thể khác với trước đây. Nhưng không ngờ, sau khi tới Dương thành, lại còn bị sỉ nhục đến trình độ này! Trịnh Tuyết Dương ngồi ở trong góc phòng. Đối mặt các loại châm chọc khiêu khích, cô không nói được một lời, chỉ có hai hàng nước mắt không ngừng chảy xuống.
Thì ra còn có lúc mất mặt hơn! Lúc này, một chút thiện cảm mà cô có với Bùi Nguyên Minh trước đó đều tiêu tan thành mây khói.
Cô không để ý Bùi Nguyên Minh không có thành tự gì, cũng sẽ không để ý Bùi Nguyên Minh là một kẻ vô dụng.
Chỉ cần anh có thể nỗ lực là tốt rồi! Chỉ cần sau khi tới Dương Thành, anh có thể đối nhân xử thế một cách chân thực, làm một khởi đầu mới là được.
Nhưng là bây giờ, Bùi Nguyên Minh thực sự khiến cho cô thất vọng rồi, thậm chí là tuyệt vọng! Không thực tế! Lừa dối mọi người! Chết vì sĩ diện! Giống một tên hề! Trước đây Trịnh Tuyết Dương không có ý định hôn trong đầu, nhưng lúc này đã có vài phần ý muốn, ly hôn rồi.
Cô không muốn thừa nhận, người này là chồng của cô! Lúc này Bối Hoàng Triết không hề muốn buông tha Bùi Nguyên Minh mà là cười lạnh nói: “Được! Anh không phải là cậu chủ Minh sao? Đêm mai Dương Thành có một bữa tiệc, nghe nói cô Bùi Diễm Lan của nhà họ Bùi đặc biệt làm tiệc này để chào đón cậu chủ Minh! Tôi hi vọng đến lúc đó có thể gặp được anh!”
Bối Hoàng Triết mở một tiếng ngài, dường như tôn kính không gì sánh được, nhưng trên thực tế vẻ mặt của anh ta đều là trào phúng.
Mà thực sự có một bữa tiệc như vậy.Tối hôm qua Hạ Vân nói, bên gia tộc Bùi Thị, Bùi Diễm Lan đã đứng ra tổ chức bữa tiệc này, còn nói nhất định phải kêu Bùi Nguyên Minh tới tham gia.
Bùi Nguyên Minh cũng không từ chối.
Chuyện anh trở về, là điều mà nhà họ Bùi hi vọng. Hai bên tất nhiên sẽ có xung đột.
Lúc này nhà họ Bùi mở tiệc chào đón, anh cũng không có lý gì lại đi từ chối.
Trước đây Bùi Nguyên Minh cho rằng bữa tiệc này sẽ là một Hồng Môn Yến.
Nhưng nhìn biểu cảm của Bối Hoàng Triết, bữa tiệc này, chỉ sợ không phải Hồng Môn Yến đơn giản như vậy.
“Muốn xác nhận thử xem nhiều gia tộc lớn ở Dương Thành như vậy, còn có mấy người đứng cùng phe với tôi sao?”
Bùi Nguyên Minh cười lạnh một tiếng.
Bùi Diễm Lan quả nhiên là một nhân vật không có nhiều động tĩnh gì ở nhà họ Bùi.
Hành động của cô ta khá nhẹ nhàng, khiến người ta khó lòng phòng bị, cũng không biết mục đích của cô ta là gì. Bùi Nguyên Minh còn đang suy nghĩ mục đích của Bùi Diễm Lan.
Lúc này ông cụ Trịnh nghe vậy đã không nhịn được đặt câu hỏi: “Cậu chủ Triết, tiệc chào đóng cấp bậc thế này cậu cũng có thể tham gia chứ?”
Nghe nói như thế, Bối Hoàng Triết thẳng sống lưng cười nói: “Trước đây nhà họ Bối chúng tôi với cậu chủ Minh tâm đầu ý hợp, riêng bên tôi cũng đã được phát hai thiệp mời.” Trên thực tế, với thân phận của Bối Hoàng Triết mà nói, nhà họ Bối còn chưa tới phiên anh ta đi ra mặt.
Chính anh ta lén lút dùng quan hệ, xài mấy tỷ để mua thiệp mời.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người là vẻ mặt hâm mộ nhìn Bối Hoàng Triết.
Vẻ mặt Bối Hoàng Triết dương dương đắc ý, cái này rất đáng mấy tỷ.
Ông cụ Trịnh thận trọng hỏi: “Cậu chủ Triết, thư mời này có thể lấy được tới tay sao?”
“Nếu như có thể, tôi cũng muốn dẫn mọi người đi trải nghiệm xã hội một chút!”
“Thuận tiện xin lỗi cậu chủ Minh, dù sao hôm qua thì nhà họ Trịnh chúng tôi cũng đã đụng phải ngài ấy!”