Thanh niên tóc ngắn kêu thảm một tiếng, bụm mặt bay tứ tung mà ra.
Kim Trác Húc nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt nữ tính của hắn tối đen lại, điếu xì gà trong tay chỉ vào mặt Bùi Nguyên Minh.
” Vương bát đản, ngươi dám động cả người của ta!”
“Ngươi không biết trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu!”
“Vốn dĩ, ta muốn giết chết ngươi.”
“Chỉ vì Khả Khả cầu xin ta tha cho ngươi, ta mới không giẫm chết ngươi mà thôi!”
“Ngươi thật sự cho rằng, ngươi là Tổng giáo đầu sao?”
“Ta nói cho ngươi biết, nếu không phải Khả Khả vừa mới cầu xin cho ngươi, ngươi lúc này đã là một đám thịt thối trên mặt đất!”
“Ngươi có tư cách khiêu khích ta hay không, ngươi có khả năng cùng ta làm khó dễ hay không, trong lòng ngươi không có hiểu chút nào hay sao?”
“Ngươi nghĩ mình là họ Ninh, họ Long hay là họ Tạ, hả !?”
Kim Trác Húc lúc này mới định vươn tay vỗ một cái vào má phải của Bùi Nguyên Minh.
“Bốp!”
Bùi Nguyên Minh quất thẳng vào mặt hắn, nện Kim Trác Húc trực tiếp đập mặt trên mặt đất, sau đó lấy khăn giấy ướt ra, cẩn thận lau sạch ngón tay.
“Ồn ào!”
Một giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc phát ra từ anh, thanh âm truyền khắp toàn trường.
Làm sao có thể! ?
Tại thời khắc này, nghe được tiếng bạt tai, toàn trường nháy mắt câm lặng.
Tất cả mọi người đều choáng váng trợn mắt hốc mồm, tất cả đều xuất thần hoảng hốt.
Bởi vì những gì Bùi Nguyên Minh làm, thật sự là ngoài dự liệu, căn bản là khiến người khó có thể tin.
Dù là những người được gọi là doanh nhân giàu có, phú thương đại nhân vật, hay là Nguyễn Khả Khả và những người khác, mỗi một người đều là nửa ngày nói không ra lời.
Rốt cuộc, không ai có thể nghĩ rằng, Bùi Nguyên Minh kiêu ngạo đến mức, dám một bàn tay đập bay Kim Trác Húc.