Chương 3449
“Gì? Hãy còn tội vu oan cho mày?”
“Lại còn bỏ lỡ rồi không có nữa?”
“Thượng Quan tiên sinh đã nói rồi, thằng nhãi mày thích làm bộ làm tịch.”
“Bây giờ xem ra quả nhiên không sai, mày không chỉ thích giả bộ, hơn nữa còn giả bộ tới độ chính mày cũng tin rồi!”
Lý Thế Quang mang dáng vẻ âm kì quái mở miệng.
“Thằng nhãi, tao nói cho mày biết, mày đừng ở đây giả thần giả quỷ với tao nữa!”
“Tao nói mày nghe, đừng nói một đứa từ nơi khác đến như mày, cho dù là thiên vương lão tử, mày dám làm sư muội tao bị thương, tạo sẽ bắt mày phải trả giá!”.
“Mọi người, ra tay!” Hôm nay, Lý Thế Quang là mang theo nhiệm vụ mà tới.
Lý phu nhân nhận được tin tức mà Thượng Quan Kinh Hồng sai người truyền tới, bà ta đã ra lệnh liều mạng, ai có thể dẫn tên khốn Bùi Nguyên Minh này trở về, người đó lập công đồng.
Vì vậy sau khi Lý Thế Quang nhận được nhiệm vụ, trước tiên liền dẫn người tới.
Sau khi anh ta ra lệnh một tiếng, người mấy người đàn ông mặc áo võ sĩ đồng loạt xông lên, muốn trực tiếp bắt Bùi Nguyên Minh, đưa anh ta quay về chịu tội.
“Bốp bốp bốp… .
Bùi Nguyên Minh gật đầu ra hiệu ý bảo đám người Hàn Sang không cần ra tay, sau đó anh tự mình bước lên một bước, vung tay ra một loạt cái bạt tai.
Cùng với động tác của anh, không khí trong nháy mắt dường như ngưng lại.
Trong nháy mắt sau, đám người văng ra tứ phía, ngay lập tức rơi xuống mặt đất toàn bộ đều lớn tiếng kêu rên.
Những đệ tử của phân hội Long Môn ở Vũ Thành này, ở trước mặt Bùi Nguyên Minh không chịu nổi một cú đánh.
“Tên khốn, vậy mà mày lại dám ra tay với người của Long Môn bọn tao?” Lý Thế Quang nhìn một màn này, ngay tức khắc giận tím mặt.
Anh ta rút ra thanh trường kiếm ở bên hông, chỉ vào mặt Bùi Nguyên Minh, giận dữ quát: “Mày có tin tạo một đao đâm mày hay không?”
“Anh không xứng” Bùi Nguyên Minh cười lạnh lùng. Sau đó sắc mặt anh bình thản lấy ra một tấm lệnh bài, đập “Bốp” một tiếng vào
mặt Lý Thế Quang.
Lý Thế Quang theo bản năng tiếp nhận lệnh bài, trong nháy mắt sau khuôn mặt nhớn nhạc của anh ta trực tiếp ngớ ra.
Anh ta gắt gao nhìn chằm chằm vào tấm lệnh bài, nhất thời không biết thể hiện cảm xúc gì. .
Bởi vì anh ta xuất thân Long Môn, vừa nhìn đã nhận ra đây là thứ gì. Long Môn, chấp pháp đường, đường chủ!
Vài chữ vô cùng đơn giản, giống như hàn quang ngàn năm, trực tiếp khiến cho cả người Lý Thế Quang đóng băng lại.
Khoé mắt anh ta giật giật, toàn thân cứng đờ, theo bản năng nói: “Anh…”
“Anh là chấp pháp đường, đường chủ?” | Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lãnh đạm bước lên phía trước, vươn tay ra VỖ VỖ vào má phải của Lý Thế Quang.
“Không sai, anh rất thông minh”.
Lời nói của Bùi Nguyên Minh, làm cho cả người Lý Thế Quang chấn động, cũng khiến cho anh ta thấy lạnh cả người từ bàn chân dâng lên.
Anh ta vốn dĩ còn muốn nói lời gì đó mạnh mẽ, để duy trì tôn nghiêm của mình.
Nhưng giờ phút này cơ thể anh ta lại tố giác anh ta, anh ta căn bản không thể nào chống chọi lại ánh mắt của người này.
Năm chữ đường chủ chấp pháp đường này, cũng đủ đè chết 90% người của Long Môn.
“Lạch cạch!” Sau nháy mắt, Lý Thể Quang theo bản năng quỳ trên mặt đất.
Toàn thân anh ta gần như không thể khống chế nổi mình, không kìm chế được mà run lên,
“Nói đi, rốt cuộc là ai sai anh tới đây”. “Rốt cuộc là ai sai anh gán cho tôi tội danh như này.”
Mí mắt Lý Thế Quang giật giật, lúc này chỉ có thể theo bản năng nói: “Là Lý phu nhân!”
“Thật sự là Lý phu nhân!”
“Tối nay người của Thượng Quan Kinh Hồng gọi cho Lý phu nhân một cuộc điện thoại, nói anh chính là người đã thay viên đạn trong súng đạo cụ.”
“Lý phu nhân tuy rằng không tin lắm, nhưng bà ấy cũng vô cùng giận dữ”.
“Bà ấy cho rằng, chuyện của Lý sư muội phải có nhiều người chịu trách nhiệm hơn!”
“vậy nên bà ấy phân phó tôi tới.”
“Bà ấy nói cho dù anh có bị oan uổng hay không, đều phải bắt anh về.”