Chàng Rể Quyền Thế (Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)

Chương 319



Chương 319

Người nhà họ Trịnh liếc mắt nhìn nhau, chuyện này tất cả mọi người đều đã từng nói qua, thậm chí nghe nói nhà họ Nạp đã chính thức gửi thiệp mời buổi đấu giá đồ cổ đến tổng giám đốc Công ty đầu tư Bùi thị.

Hiện tại những gia tộc hạng nhất ở thành phố Hải Dương đều đã nhận được thiệp mời, nhưng trước mắt nhà họ Trịnh vẫn chưa nhận được thiệp mời, như vậy họ vẫn chưa được nhà họ Nạp để vào mắt.

Nhà họ Nạp, gia tộc hạng nhất ở Tỉnh Thành, xuất hiện ở thành phố Hải Dương xem như là cao nhất, tất cả các gia tộc đều phải ngước nhìn. Có thể nhận được thiệp mời đến buổi đấu giá đồ cổ của nhà họ Nạp quả là vinh hạnh hết sức, năm nay nhà họ Trịnh tuy đã có chút thành tựu, nhưng muốn lọt vào mắt xanh của nhà họ Nạp, có lẽ là hơi quá.

Nhưng mà người của nhà họ Trịnh nghĩ như vậy không đại biểu cho ông cụ Trịnh cũng nghĩ như vậy, lúc này ông ta gõ bàn, trầm giọng nói: “Các vị, nhà họ Trịnh chúng ta năm nay cũng có chút thành tựu, hạng mục trung tâm thương nghiệp hợp tác cùng với Công ty đầu tư Bùi thị, là minh chứng cho việc địa vị của nhà họ Trịnh chúng ta đang được nâng lên.”

“Nhưng nhà họ Nạp cao cao tại thượng, có thể coi thường chúng ta, nhưng chúng ta không thể tự coi nhẹ mình. Chí Dụng, Tuyết Dương, hai đứa đại diện cho nhà họ Trịnh chúng ta, dành chút thời gian đến thăm hỏi ông cụ Nạp, nghe nói ông ấy ở khu biệt thự phong cảnh.”

Tuy rằng ông cụ Trịnh rất hứng thú với buổi đấu giá đồ cổ nhưng ông ta tuyệt đối sẽ không tự mình đi thăm hỏi Nạp Hoàng Chi, bởi vì trong lòng ông ta rất rõ ràng, xác suất Nạp Hoàng Chi đồng ý gặp mặt bọn họ rất thấp. Ông ta đại biểu cho bộ mặt của nhà họ Trịnh, tiểu bối bị mất mặt thì có thể cười trừ, nếu như là ông ta mất mặt thì không the lay lại được.

Trịnh Chí Dụng nghe thấy thế, trong lòng rất bất mãn, lúc trước anh ta yêu cầu được làm tổng giám đốc ông cụ Trịnh cũng không đồng ý, giờ lại bắt anh ta đi xử lý chuyện mất mặt như vậy?

Dù gì Trịnh Chí Dụng anh cũng là phó tổng giám đốc, làm sao có thể mất mặt như vậy được chứ?

Nhưng vấn đề là ông cụ Trịnh đã lên tiếng, anh ta cũng không thể trực tiếp từ chối.

“Ông nội, gần đây cháu nghe theo ông phân phó cố gắng học tập, làm quen với công việc ở công ty, chỉ sợ tạm thời không thể đi được.” Trịnh Chí Dụng mập mờ từ chối.

“Ông nội, đóa hoa giao tiếp của nhà họ Trịnh ta là Trịnh Tuyết Dương, không bằng để cho cô ta đi đi. Còn nữa, tốt nhất là để Bùi Nguyên Minh theo cùng, dù sao cậu ta cũng chỉ là một kẻ vô dụng, đã quen với những chuyện xấu mặt như vậy, cho dù bị cự tuyệt cũng không làm mất mặt nhà họ Trịnh chúng ta.” Trịnh Thu Hằng vì tránh để chuyện này rơi lên đầu mình, vội vàng mở miệng nói trước.

Đi thăm hỏi ông cụ Nạp, chắc chắn là muốn thể hiện thành ý, ông cụ Trịnh chọn Trịnh Chí Dụng và Trịnh Tuyết Dương đi là bởi vì hai tiểu bối này có thể thay mặt nhà họ Trịnh thể hiện thành ý.

Nhưng mà hiển nhiên trong mắt ông cụ Trịnh Bùi Nguyên Minh không có tư cách đó, chỉ là một đứa con rể, lại là một kẻ vô dụng có tiếng ở thành phố Hải Dương này, nếu bị nhà họ Nạp phát hiện nhà họ Trịnh cử một kẻ vô dụng như vậy đi thì sẽ cảm thấy đang sỉ nhục họ, chỉ sợ sẽ đắc tội với nhà họ Nạp.

“Trịnh Thu Hằng, cháu cố ý muốn nhà họ Trịnh không lấy được thiệp mời đến buổi đấu giá đồ cổ đúng không?” ông cụ Trịnh lạnh giọng nói.

Nghe như thế, Trịnh Thu Hằng vốn đang vô cùng đắc ý nháy mắt như bị tạt một chậu nước lạnh, nhanh chóng thấp giọng nói: “Ông nội, cháu xin lỗi, cháu tuyệt đối không có ý tứ này!”

“Tuyết Dương, hay là cô đi thôi, mày chính là người ngay cả đầu tư của Công ty đầu tư Bùi thị cũng lấy được mà, cô đi hằn là không có vấn de gi chứ?” Trịnh Chí Dụng mim cười nói.

Việc này trong lòng anh ta rất rõ ràng, hiện tại không có một gia tộc hạng hai nào ở thành phố Hải Dương nhận được thiệp mời, một khi đã như vậy, cho dù có đến thăm hỏi, tám phần là bị sập cửa vào mặt rồi.

Nếu là việc bị người khác làm cho bẽ mặt xấu hổ, tội gì ló mặt ra chứ? Để cho một mình Trịnh Tuyết Dương bị bẽ mặt không phải là được rồi sao?

Dù sao nếu thất bại cũng là trách nhiệm của Trịnh Tuyết Dương, Trịnh Chí Dụng không sợ không có lý do để công kích Trịnh Tuyết Dương đâu. ông cụ Trịnh gật nhẹ đầu, tầm mắt rơi xuống trên người Trịnh Tuyết Dương, cười nói: “Tuyết Dương, cháu thấy thế nào?”

Tuy rằng ông ta đang hỏi về cái nhìn của Trịnh Tuyết Dương, nhưng trong lời nói lại mang theo sự chắc chắn không cho từ chối.

Trịnh Tuyết Dương thở dài một hơi, biết mình không có cách nào cự tuyệt, cô cân nhắc một chút, sau đó nhẹ giọng nói: “Ông nội, cháu có thể thay mặt nhà họ Trịnh đi thăm hỏi nhà họ Nạp, cháu sẽ cố hết sức, nhưng không thể cam đoan có thể hoàn thành nhiệm vụ!”

“Không không không, Trịnh Tuyết Dương, hiện tại cô là người quản lý hạng mục trung tâm thương nghiệp của nhà họ Trịnh chúng ta, lại là giám đốc tài chính, địa vị rất cao, năng lực hơn người, đương nhiên có thể tranh thủ cơ hội cho nhà họ Trịnh chúng ta, cô nói có đúng không?”

Trịnh Chí Dụng biết rõ sự việc này có bao nhiêu khó khăn, nhưng Trịnh

Tuyết Dương đã đồng ý, anh ta không ngại đả tát nước đầy thuyền, nhất định phải bắt Trịnh Tuyết Dương phải đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ này.

“Trịnh Chí Dụng, anh có ý gì?” Trịnh Tuyết Dương chau mày lại.




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv