Chàng Rể Quyền Thế (Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)

Chương 314



Chương 314

“Bà cho rằng đây là Thiếu thành sao?” Bùi Nguyên Minh nói một cách lạnh lùng, “Bà cho rằng đây là nơi mà nhà họ Bùi muốn gió được gió, muốn mưa được mưa sao?”

“Ồ? Không phải à?” ánh mắt Bùi Lệ Trân tràn đầy khinh thường: “Cho dù đây không phải là Thiếu thành, một đứa phế vật bị dòng họ đuổi ra ngoài như mày, cũng dám ra tay với tao? Cho dù dám, mày đánh nổi ai chứ?”

Bùi Lệ Trân cười mia mai nói: “Bùi Nguyên Minh, tao nghe nói, bây giờ mày đang “ở rế” cái nhà gì mà… nhà họ Trịnh đúng không, đừng trách tao không nhắc anh, còn dám nhảy nhót trước mặt tao, cả nhà họ Trịnh đều sẽ phải chết cùng mày đấy!”

“Còn nữa, cho dù lần này mày không chết, vậy thì tao sẽ đứng trước mặt mày nói, Công ty đầu tư Bùi Thị tao chắc chắn muốn có, đây là món quà mà tao muốn tặng cho con chó của tôi, sau này mày dám bước vào, tôi sẽ cho người đánh gãy hai chân của mày!”

Con chó của bà ta?

Hạ Vân và Tống Kiều Linh liếc nhìn nhau, đã hiểu ra chút gì rồi.

Thì ra hôm qua đến đây diễu võ dương oai tên là Giang Văn Huy, mới là thằng bám váy bà cô già kia!

Hơn nữa, bà ta còn cho người đến quấy rầy tổng giám đốc?

Rốt cuộc thì thân phận của người phụ nữ này là gì? Làm sao lại dám tùy tiện nói muốn lấy công ty đầu tư Bùi Thị làm quà để tặng người khác?

Bà ta hống hách như vậy, rõ ràng bà ta chẳng coi ai ở thành phố Hải Dương này vào mắt cả.

Bà ta có năng lực lớn đến vậy sao? Giỏi đến thế cơ à?

“Lời của tao nói mày đã hiểu chưa?” Bùi Lệ Trân nói với giọng rất thờ ơ.

“Bây giờ là ban ngày, e là chưa đến giờ đi ngủ để bà nằm mơ đâu?” Bùi

Nguyên Minh cũng lạnh lùng đáp trả, ánh mắt sáng như đuốc. “Ồ? Xem ra mày muốn chống đối hả? Mặc dù tao không biết tại sao bọn phế vật kia lại không giết được mày, nhưng mà mày có cảm thấy rằng mày không có đủ năng lực để chống lại tao không?”

Bùi Lệ Trân vỗ tay, nhìn thấy động tác này của bà ta, đám vệ sĩ vội vàng bước lên trước, chầm chậm áp sát Bùi Nguyên Minh. Mí mắt Bùi Nguyên Minh giật một cái, lúc này mới lộ ra ý cười, nói: “Tôi đã nhớ ra bà là ai rồi, Bùi Lệ Trân, là con chó mà Bùi Mỹ Hạnh nuôi? Trận chiến lần trước cô ta không thể không đưa công ty đầu tư Bùi Thị cho tôi, cô ta hằn là rất khó chịu nhỉ? Bây giờ phải bà cô già sang đây là muốn thăm dò tôi?”

“Cô Bùi Mỹ Hạnh? Một kẻ bất lực như anh còn cần đến cô Bùi Mỹ Hạnh phải ra tay đối phó hay sao?” Bùi Lệ Trân hít một hơi: “Mặc dù tôi không biết tộc trưởng muốn là gì mà lại đưa công ty này cho anh, nhưng mà, bây giờ tôi muốn công ty này, cũng không phải là lời nói đùa đâu.”

Bùi Nguyên Minh trả lời lạnh tanh: “Xem ra ông già Bùi Nguyên Giáp kia vẫn chưa biết chuyện này, nhưng mà cho dù lần này là do ông ta bày mưu tính kế thì thế nào? Ông ta đã có thể cúi đầu thủ thỉ cầu xin tôi một lần, thì ắt cũng sẽ có lần thứ hai!”

Nghe thấy Bùi Nguyên Minh nói như vậy, Bùi Lệ Trân “xì” một tiếng bật cười: “Tộc trưởng là nhân vật như thế nào? Ngài ấy chính là ông trời ở thành phố Đà Nẵng, chỉ cần ngài ấy hắt hơi sổ mũi nhẹ một cái, cũng có thể khiến cả thành phố Đà Nẵng chấn động, người như ngài ấy, ngay cả tư cách để gặp mặt e rằng mày cũng không có, chứ đừng nói đến việc ông ấy cầu xin mày, tốt nhất mày bớt ở đây mà chém gió đi? Đám người các cậu có nghe thấy không? Thằng này dám nhục mạ tộc trưởng, xử lý cậu ta sẽ lập được công lớn, các cậu cẩn thận chút, đừng đánh chết cậu ta, tử tư ma cho!

Đám vệ sĩ vẻ mặt lạnh lùng, cả đám cùng xông lên, nhưng lúc bọn họ xông lên thì Bùi Nguyên Minh cũng đã nhảy lên phía trước, tốc độ của anh nhanh đến mức khiến người ta kinh ngạc.

Tống Kiều Linh sững sờ, tổng giám đốc của cô tài năng đến vậy sao?

Ngược lại, vẻ mặt Hạ Vân lại vô cũng bình tĩnh, cô đã theo Bùi Nguyên Minh ba năm rồi. Tài năng của Tổng giám đốc nhà mình như thế nào, cô rất rõ ràng.

Trong mắt cô, Bùi Nguyên Minh không phải là dạng người “ở rề” ăn bám, phế vật như những lời mà người khác đã nói.

Anh ấy thật sự là một con rồng ẩn mình!

Khi anh ấy bắt đầu thức tỉnh bản thân, phát huy một góc sức mạnh của mình thôi, cũng đã rất đáng sợ rồi?

Chỉ cần xem biểu cảm lúc này của bà cô già Bùi Lệ Trân kia kinh ngạc đến mức nào là biết rồi.

Đám vệ sĩ này của bà ta đã từng xông pha chiến trường, do bà ta sàng lọc rất kỹ càng mới lựa chọn ra từng ấy người, tài năng và bản lĩnh đều rất tốt.

Bùi Nguyên Minh rất thuần thục mà đánh ngã hết đám vệ sĩ, đám vệ sĩ kia từng người từng người nằm trên mặt đất, ngay cả sức lực để chống trả cũng không có.

Lúc này, lần đầu tiên Bùi Lệ Trân có cảm giác sợ hãi, sắc mặt bà ta trắng như tờ giấy, ban nãy bà ta còn nghĩ, đám người bà ta phái đi để giết Bùi Nguyên Minh là do ngoài ý muốn mà nên mới thất thủ, vì vậy bà ta không quan tâm lắm.

Nhưng lúc này, thực lực của Bùi Nguyên Minh đang bày ra ngay trước mặt bà ta, chả có nhẽ điều này còn có thể là giả hay sao?

“Mày.” Bùi Lệ Trân kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Minh, làm sao có thể? Tên vô dụng ba năm trước bị nhà họ Bùi đuổi ra khỏi nhà này, làm thế nào mà có thể lợi hại đến vậy?

Nếu cậu ta giỏi đến vậy, ba năm trước tại sao không chống trả? Mà lại để bị đuổi ra ngoài như một con chó chết?

Giờ phút này, những suy nghĩ, hiểu biết của Bùi Lệ Trân về người thừa kế bị nhà họ Bùi khai trừ này hoàn toàn sụp đổ, vỡ nát, trong lòng như có sóng cuộn biển gầm, cơ bản là không thể bình tĩnh nổi.




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv