Chương 2797:
Rời khỏi biệt thự hoa viên, Bùi Nguyên Minh có vẻ thờ ơ.
Anh biết rằng những gì mình nói sẽ là một cú sốc lớn đối với Bùi Văn Cẩn.
Có lẽ ông ta chưa từng có ý định giao cho.
Bùi Diễm Lan tiếp quản chuyện này.
Bây giờ chính bản thân anh cũng đã rõ, chỉ cần Bùi Văn Cẩn suy nghĩ kỹ càng, hạ quyết tâm, thì vào sinh nhật của bà cụ ở Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas chắc chắn sẽ có một vở kịch hay diễn ra.
Vốn dĩ Bùi Nguyên Minh không có hứng thú với sinh nhật của bà cụ ở Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas nhưng Đường Lan Nhã đã gửi thư mời.
Dù sao thì vở kịch lớn như vậy không phải ở đâu cũng có thể thấy.
Lúc Bùi Nguyên Minh đang suy nghĩ về điều này, một chiếc Toyota Alphard đột nhiên dừng lại bên cạnh anh.
Sau đó, cửa xe mở ra, một người phụ nữ tóc ngắn mặc đồng phục, vẻ mặt lạnh lùng bước xuống.
Cô ta cầm trong tay một cái máy tính, bên trong có rất nhiều bức ảnh ở nhiều góc độ của Bùi Nguyên Minh.
€ô ta nhìn bức hình rồi so với anh, sau đó thản nhiên nói: “Anh là Bùi Nguyên Minh phải không?”
“Tam Gia muốn gặp anh.”
“Mời lên xe”
“Tam Gia?” Bùi Nguyên Minh hứng thú nhìn người phụ nữ này, anh đánh giá từng nếp.
gấp trên quần áo của cô ta, cô ta cũng kiên nhãn đứng chờ anh rất lâu.
Vân chờ đợi.
“Tam Gia là aï2”
Người phụ nữ lạnh lùng chậm rãi nói: “Đương nhiên là Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas, Bùi Văn Lâm, Bùi Tam Giai”
“Bùi Văn Lâm? Tam Gia của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas?”
“Ba của Bùi Cửu Phong?”
Bùi Nguyên Minh vô cùng ngạc nhiên: “Chẳng lẽ ông ta muốn giết tôi sao? Ông ta muốn gặp tôi để làm gì?”
“Tìm cơ hội giết tôi sao?”
Người phụ nữ mặc đồng phục nheo mắt, nhẹ giọng nói: “Bùi Tam Gia không có ý gì khác, ông ấy chỉ muốn uống trà với anh thôi.”
Bùi Nguyên Minh cười một tiếng, thản nhiên nói: “Người xưa có câu, chẳng có một bữa tiệc đặc biệt nào mà không có mục đích hoặc không ẩn chứa nhiều rủi ro cả. nhưng tôi cũng rất tò mò, không biết vào thời điểm này, Bùi Tam Gia của chúng ta muốn làm gì, muốn nói gì?”
“Dẫn đường”
Bùi Nguyên Minh không có ý chống cự.
Nếu anh đã tham gia vào chuyện của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas thì cuối cùng cũng sẽ phải chạm mặt với những nhân vật tai to mặt lớn ở đây.
Nếu Bùi Văn Lâm đã ra tay, anh cũng nên tiếp vài chiêu chứ?
Người phụ nữ mặc đồng phục thấy Bùi Nguyên Minh đồng ý đi theo nên cũng không nói gì nữa, cô ta đưa tay ra mời Bùi Nguyên Minh lên xe.
Sau đó, chiếc xe chậm rãi lăn bánh.
Khoảng nửa tiếng sau, chiếc xe dừng ở phía dưới một văn phòng sát bên một khu phố sầm uất.
Người phụ nữ mặc đồng phục dẫn Bùi Nguyên Minh lên tầng cao nhất, gõ cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Phòng làm việc của Tổng giám đốc cũng không lớn lắm, chỉ khoảng một trăm mét vuông, Tuy nhiên đối với nơi mà một tấc đất là một tấc vàng như Cảng Thành thì văn phòng này trị giá ít nhất cũng trên ba mươi lăm tỷ.
‘Vê phần nội thất bên trong cũng vô cùng xa hoa, góp phần tô điểm cho tòa nhà này.
Trên tường được treo rất nhiều tác phẩm của các danh họa nổi tiếng, đồ gốm, ngà voi, Tất cả đều là những vật quý giá.
Chiếc ghế salon Hải Nam Hoàng Hoa Lê ở.
giữa nhà tản ra một mùi hương nhè nhẹ của gỗ, không gì có thể sánh bằng, Bùi Nguyên Minh đi tới, ngồi xuống ghế sa lon, bắt chéo hai chân, cầm một điếu xì gà Nam Mỹ trên bàn lên hút.
Mặc dù gương mặt của người phụ nữ mặc đồng phục khá tức giận, nhưng cô ta chỉ có thể đi tới phòng làm việc, nhỏ giọng nói: “Tam Gia, người tới rồi.”
“Được, tới là tốt rồi”
Bên trong phòng làm việc vọng ra tiếng cười sảng khoái.
Một lát sau, một người mang gọng kính vàng, nhìn khoảng năm mươi tuổi, mặc một bộ vest nam bưng ly cà phê đi ra.
Ông ta nhìn rất nho nhã, nhưng vẫn không mất đi sự uy nghiêm, nhìn giống như một tượng đài lâu năm vậy.