Chàng Rể Quyền Thế (Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)

Chương 268



Chương 268

Thấy thẻ hội viên của Triệu Phước Kiên thì cô quản lý sảnh lớn của khách sạn kia bèn dùng vẻ cung kính cúi chào anh ta, đây chính là quy củ của khách sạn Hải Dương, khách hàng chính là thượng đế.

Cúi chào xong cô ta lại nhìn Bùi Nguyên Minh bằng khuôn mặt lạnh lùng rồi nói: “Nếu anh không có thẻ hội viên thì anh không thể đến khách sạn của chúng tôi để tiêu khiển, giải trí được. Bãi đỗ xe của chúng tôi chỉ cung cấp cho khách hàng sử dụng, người ngoài không thể tùy tiện đỗ xe ở đây. Bây giờ vì anh đã tự ý đỗ xe trong này, làm tổn hại đến xe khách hàng của khách sạn chúng tôi nên anh phải bồi thường.”

Thấy quản lý sảnh khách sạn lên tiếng bênh vực mình thì Triệu Phước Kiên nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh bằng vẻ mặt kiêu căng rồi nói: “Cậu đã nghe thấy chưa đồ nhà quê, nhanh chóng bồi thường đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”

Bùi Nguyên Minh nhíu mày, anh không ngờ rằng khách sạn Hải Dương lại có loại quy củ kiểu này nên anh trầm giọng nói: “Cô quản lý này, mặc dù tôi chưa làm thẻ hội viên ở khách sạn của các cô nhưng tôi đã bảo thư ký của tôi đặt chỗ từ trước, lẽ nào như vậy mà tôi vẫn không được đỗ xe ở đây sao?”

Hôm nay anh muốn mời Trình Tiên đến đây ăn cơm nên không muốn gây phiền phức, có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện vẫn tốt hơn.

Ai ngờ người quản lý sảnh khách sạn và Triệu Phước Kiên ngơ ngác nhìn nhau, một lát sau đột nhiên Triệu Phước Kiên phì cười một cái rồi nói to: “Mọi người, tôi không nghe nhầm đúng không? Người này nói là cậu ta đã bảo thư ký của mình đặt chỗ ở khách sạn trước rồi hả? Trông cậu ta như thế này mà còn có thư ký nữa hả? Cậu ta có hiểu thư ký nghĩa là gì không vậy? Nói phét cũng không biết đường mà nói, tôi cười chết mất thôi, ha ha ha…”

Trần Hiểu Thu cũng khẽ thở dài một cái rồi nói bằng vẻ mặt rầu rĩ: “Bùi Nguyên Minh, nếu cậu thực sự muốn ăn cơm ở đây thì nhanh nhanh xin lỗi đàn anh đi, sau đó để anh ta đặt cho cậu một chỗ là được rồi, sao cậu phải như vậy chứ…”

“Đúng thế, cậu mau xin lỗi tôi đi, chỉ cần cậu quỳ xuống xin lỗi tôi thì tôi chẳng những không đòi tiền bồi thường của cậu mà tôi còn đặt cho cậu một chỗ trong khách sạn nữa, cậu thấy sao?” Hai mắt Triệu Phước Kiên sáng lên, trước đây lúc anh ta theo đuổi Trần Hiểu Thu, chính Bùi Nguyên Minh là người lúc nào cũng xông vào phá đám. Hôm nay nếu có thể khiến Bùi Nguyên Minh quỳ xuống xin lỗi thì dù không bồi thường cũng không có vấn đề gì cả.

Chỉ cần có thể ra oai trước mặt Trần Hiểu Thu thì anh ta có thể dễ dàng cưa đổ được cô ấy rồi.

Bùi Nguyên Minh liếc nhìn Triệu Phước Kiên bằng vẻ lạnh lùng rồi không thèm để ý đến anh ta mà chỉ nhíu mày nhìn người quản lý sảnh khách sạn kia rồi nói: “Thực sự tôi đã cho thư ký của mình đặt chỗ từ trước rồi, nếu không tin thì các cô có thể tra ở sổ ghi chép.”

“Kiểm tra sổ ghi chép?” Người quản lý sảnh khách sạn cười phá lên. Cái tên nghèo kiết xác này cứ mở miệng ra là thư ký, ngậm miệng vào là đặt chỗ từ trước, còn bắt mình phải đi tra sổ ghi chép cho một người không có khả năng đặt chỗ từ trước như anh ta nữa chứ?

Những người có thư ký thì có ai mà không phải là người chức cao vọng trọng, lúc nào ra ngoài cũng phải đi xe sang và có người đi theo để phục vụ? Một người đi xe điện như anh ta mà cũng học thói nói phét, giả vờ bản thân là chủ tịch giàu có à? Không phải anh ta chỉ đang khoe khoang, khoác lác trước mặt cô gái nhỏ kia, khoác lác đến độ mà bản thân cũng tưởng là thật rồi sao?

Nghĩ như vậy nên người quản lý sảnh khách sạn không thèm để ý đến Bùi Nguyên Minh nữa mà chỉ bĩu môi rồi nói: “Thôi được rồi, đừng lãng phí thời gian quý báu của khách hàng chúng tôi nữa. Anh mau mau bồi thường đi, bồi thường xong thì cút nhanh nhanh đi, nơi này của chúng tôi không chào đón anh.” Nét mặt của Bùi Nguyên Minh có phần lạnh lùng, mấy người này bị thần kinh hết rồi đúng không, anh chỉ muốn mời Trình Tiên ăn một bữa cơm thôi mà sao cũng lắm chuyện như vậy?

Bấy giờ anh cau mày hỏi: “Ý của cô là khách sạn các cô không hoan nghênh tôi đến ăn cơm ở đây? Cô chắc không?”

“Lại còn hỏi tôi có chắc không? Anh nhìn mặt tôi xem có chắc không?” Người quản lý sảnh khách sạn bĩu môi cười rồi nói: “Tôi đã nói thẳng ra như vậy rồi mà anh vẫn còn hỏi tôi xem tôi chắc không à? Chẳng nhẽ anh còn muốn tôi nói cho anh biết là trông anh nghèo hèn lắm, cả đời này anh cũng không có tư cách bước chân vào khách sạn Hải Dương của chúng tôi đâu hå?”

Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh càng trở nên lạnh lùng, anh nói bằng giọng nhàn nhạt: “Đây chính là thái độ coi khách hàng như thượng đế của khách sạn Hải Dương các cô đấy à?”

Người quản lý khách sạn khoanh tay rồi nói bằng giọng cao ngạo: “Đúng thế, đây chính là thái độ phục vụ khách hàng của khách sạn chúng tôi. Tất nhiên chúng tôi luôn coi khách hàng của mình là trên hết, nhưng đối với những kẻ đã không có tiền lại còn đến khách sạn của chúng tôi để khoác lác thì xin lỗi, vui lòng đi ra ngoài, rẽ trái tầm ba kilomet, ở đó có một quán ăn nhỏ khá thích hợp với anh. Tất nhiên là trước khi đi, mời anh để lại ba mươi hai triệu tiền bồi thường, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát.

Nói xong, người quản lý sảnh khách sạn vỗ vỗ nhẹ bàn tay một cái, ngay lập tức có mấy nhân viên an ninh to cao chặn đường Bùi Nguyên Minh từ bốn phía.

Bấy giờ vẻ mặt của những người vây xem náo nhiệt đều tràn đầy vẻ hoảng sợ, họ nhanh chóng tản ra khắp nơi. Không chừng một lát nữa sẽ có đổ máu, mặc dù họ thích hóng chuyện vui thật đấy nhưng chẳng có ai lại muốn rước họa vào thân cả.

Chẳng mấy chốc mà trong sân chỉ còn lại đám người Bùi Nguyên Minh.

Triệu Phước Kiên cười đến mức khóe miệng sắp kéo ra tận mang tai rồi. Bấy giờ anh ta mới xua tay một cái rồi nói: “Quản lý, theo tôi thấy thì chúng ta không cần phải ép người như thế. Tôi thấy dù có bán tên nhãi ranh này đi thì cũng không được ba mươi hai triệu đâu. Thôi bỏ đi, hôm nay tôi tốt bụng, chỉ cần cậu ta bò từ đây ra ngoài cửa thì chuyện này coi như giải quyết xong.”

“Vâng ạ, khách hàng là thượng đế.” Người quản lý sảnh khách sạn cười híp mắt nói, dù chỉ có thẻ hội viên sơ cấp thì cũng là khách hàng của khách sạn, mà đã là khách hàng của khách sạn thì tất nhiên là cô ta sẽ đối xử một cách cung kính rồi.

“Anh Kiên, anh nể mặt em mà bỏ qua đi…” Trần Hiểu Thu không chịu nổi nữa, làm như vậy chính là đang sỉ nhục người khác.

Triệu Phước Kiên cười lén một cái, sau khi quan sát Trần Hiểu Thu từ trên xuống dưới một lượt, đột nhiên khóe miệng anh ta lộ ra một nụ cười đều giả rồi nói: “Trần Hiểu Thu, em đồng ý làm bạn gái của anh thì anh sẽ bỏ qua cho cậu ta, em thấy sao?”




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv