Chương 2207:
Rất nhanh, có bốn người đàn ông mặc quân phục cầm súng xông tới, ở phía xa còn có người nâng khẩu súng lên, chĩa về phía gáy Bùi Nguyên Minh, bày ra tư thế sẽ bắn chết bất cứ lúc nào.
Long Kiến Công hơi híp mắt, sau đó trực tiếp gọi một số, mỉm cười nói: “Chị Ngọc, may mà không làm nhục sử mệnh, bây giờ chị muốn tới hiện trường nhìn xem không?”
“Nhìn thấy tên nhóc hung hãn kinh ngạc, cảnh tượng này, mới có thể khiến chị vui vẻ mấy ngày”
“Được! Tôi tới ngay!”
Bên kia điện thoại truyền tới tiếng cười thanh thủy.
Không lâu sau, chỉ thấy Phương Lan Ngọc và Hạ Mộc Diệp mặc váy ngắn màu đen, gương mặt cười tươi như hoa chậm rãi tiến vào phòng bệnh.
Nhìn thấy Bùi Nguyễn Minh không lâu trước còn hung hãn ương ngạnh ở khách sạn Nhã Nam, lúc này trực tiếp trở thành tù nhân, Phương Lan Ngọc và Hạ Mộc Diệp đều lộ ra vẻ mặt trêu tức.
Vốn tưởng rằng, còn cần thời gian nhất định sắp xếp mới giết được Bùi Nguyên Minh.
Nhưng mà không thể ngờ tới, bây giờ đã báo được thù. Anh Phương sớm đã có sắp xếp!
Thân thủ của Bùi Nguyễn Minh không tệ thì có làm sao?
Năng lực không tầm thường thì thế nào?
Mạng lưới quan hệ kinh người có tác dụng rằm gì?
Ở trước mặt máy móc bạo lực chân chính của quốc gia, những thứ này đều bị dập nát, bị nghiền áp, mọi thứ đều là cặn bã.
Lúc này đám người Tần Ý Hàm tức tới mức nghiến răng nghiến lợi, người sáng suốt đều nhìn ra được, Long Kiến Công này đang tuyên bố cố gắng nhằm vào Bùi Nguyễn Minh.
Phân hội trưởng của Long Môn phân hội thủ đô, vậy mà bị người ta vả mặt như thế sao?
Không thể chịu được nữa!
Nhưng vấn đề là, Long Kiến Công là người nhà họ Long, cũng là gia tộc của môn chủ Long Môn.
Nói một cách đơn giản, có lẽ những người khác sẽ kiêng kỵ Long Môn, nhưng Long Kiến Công tuyệt đối sẽ không kiêng kỵ Long Môn chút nào.
Phương Trung Nghĩa đi bước cờ này, mục đích rất đơn giản, chính là muốn diệt Bùi Nguyên Minh.
Trong bày mưu nghĩ kế, quyết thắng ngàn dặm.
Không thể không thừa nhận, cậu chủ Yến Kinh này đúng là có bản lĩnh, có thủ đoạn, có năng lực. Hơn nữa anh ta cũng đủ bình tĩnh, sử dụng tuyệt chiêu như thế này.
Bùi Nguyễn Minh xua tay, ngắn lại động tác của đám người Tân Ý Hàm.
Nếu Long Kiến Công dám can đảm lấy bảng hiệu Thiết Thương Doanh ra, vậy thì nói lên bây giờ anh ta nhất định phải có.
Nếu ra tay, đảm đệ tử Long Môn tay không tấc sắt chắc chắn sẽ bị thương. “Tôi vẫn luôn cho rằng, nếu Phương Trung Nghĩa được xưng là một trong bốn cậu chủ ở Yến Kinh, tất nhiên là có hình mẫu của mình.
Vẻ mặt Bùi Nguyễn Minh lạnh nhạt tiến lên, giống như họng súng tối đen đang chĩa về phía anh không có bất cứ ý nghĩa gì. “Bây giờ xem ra, tôi đánh giá cao cậu chủ nhà họ Phương này rồi.”
“Lòng dạ hẹp hòi, tính toán chi li, có thù tất báo… “Hình mẫu của Phương Trung Nghĩa, chỉ có một chút mà thôi. “Vô liêm sỉ! Khốn nạn!” Lúc này Hạ Mộc Diệp không kìm nén được, thiếu chút nữa muốn nhảy dựng lên. “Họ Bùi, anh Phương không phải người anh có thể nói xấu!”
“Một ngón tay của anh ấy cũng có thể đâm chết anh!”
“Một cái rễ cỏ như anh, có tư cách gì kêu gào trước mặt anh Phương?”
Long Kiến Công cười, thản nhiên châm một điều xì gà loại nhỏ sau đó phả vào mặt Bùi Nguyên Minh, thản nhiên nói: “Được rồi, Mộc Diệp, cần gì phải nói nhiều lời vô nghĩa với loại rễ cỏ như thế?”
“Dẫn về quân đội trước, sau đó thẩm vấn rồi nói sau. Hạ Mộc Diệp thản nhiên nói: “Anh Kiến Công, không vội, còn có người chuẩn bị đến xem trò vui mà!”
Khi nói chuyện, Hạ Mộc Diệp lấy điện thoại ra, gọi cho một số
Bùi Nguyễn Minh tràn ngập hứng thú nhìn cảnh này, cũng lấy điện thoại ra, tùy ý gửi một tin nhắn.
Đám người Long Kiến Công nhìn thấy được động tác của Bùi Nguyên Minh, nhưng vẻ mặt châm chọc.
Người của Thiết Thương Doanh quân đội ở thủ đô đã ra tay!
Cả thủ đô này, người nào dám làm trái ý của Thiết Tâm Hiếu!
Người đó là Chiến Thần chân chính đấy!