Nghe những lời của Bùi Nguyên Minh, nét mặt của Phương Trung Nghĩa lại một lần nữa thay đổi.
Ánh mắt lãnh đạm ban đầu trở nên vô cùng lạnh lùng, nhìn chăm chằm Bùi Nguyên Minh, chậm rãi nói: “Tên họ Bùi kia, nều anh dám cho chó ăn viên thuốc tiên đó, tôi thê có trời, sẽ cho anh chết không có chỗ chôn!”
“Và tôi xin hứa không chỉ anh mà ngay cả mồ mả tổ tiên của anh cho đến thế hệ thứ mười tám cũng sẽ được xử lý sạch sẽ!”
Rõ ràng là lúc này Phương Trung Nghĩa đã có chút háo hức muốn nhảy qua đoạt lấy viên thuốc kia.
Bùi Nguyên Minh cười nói: “Cậu Nghĩa, để tôi nói anh nghe cái này, coi như tôi giao đồ vật cho anh, anh liên buông tha cho tôi sao?”
“Anh có dám khẳng định mấy lần không sai người giết tôi không?”
“Vì cả hai chúng ta đều là đã định sẵn sẽ không bao giờ chết, tại sao tôi phải cho anh chút nể mặt này?”
“Anh có xứng đáng không?”
Mí mắt Phương Trung Nghĩa giật giật, anh ta liếc nhìn Miyamoto Sakura trong tiêm thức.
Có một số việc anh ta không cần ra lệnh, chỉ cần có thái độ thì người bên dưới đương nhiên sẽ hiểu ý rồi thi hành.
Nhưng hiện tại rõ ràng mệnh lệnh đó đối với Miyamoto Sakura chẳng những không có hiệu quả mà ngược lại còn khiến cho Bùi Nguyên Minh ý thức được ai là người đứng sau.
“Bốp!”
Ngay sau đó Phương Trung Nghĩa tát vào mặt Miyamoto Sakura một cách không thương tiếc.
“Tôi đã nói điều đó từ rất lâu trước đây. Hoặc là không làm hoặc đã làm thì phải thành công.
Một số việc nhất định không được lặp lại sai lâm”
“Cô đang coi lời nói của tôi như gió thoảng bên tai ư?”
Khuôn mặt xinh đẹp và quyển rũ của Miyamoto Sakura có thêm một vết hằn hình bàn tay, nhưng lúc này cô ấy không dám cảm thấy có một chút oán hận nào, mà chỉ dám cúi đầu nói nhỏ: “Cậu Nghĩa, là lỗi của tôi.”
“Chuyện này hãy giải quyết cho tôi. Tôi nhất định sẽ cho cô một khoản vừa ý”
Nhìn thấy cử chỉ cầu xin của Miyamoto Sakura, Phương Trung Nghĩa cau mày không nói thêm gì nữa.
Lúc này Miyamoto Sakura bước tới nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, trong mắt hiện lên một chút khinh thường cùng khiêu khích: “Nếu như anh có năng lực thật sự có thể cho chó ăn tiên dược thì muốn sao tôi cũng đồng ý!”
Cô ấy rất khó chịu với cái tên họ Diệp này, anh vậy mà lại dám thách thức Phương Trung Nghĩa, một trong những người trẻ tuổi giàu có thứ tư của vùng Yến Kinh này?
Điều này đơn giản là sự liều lĩnh mạo hiểm.
“Anh dám cho ăn thì tôi liên coi anh như một người đàn anh!”
“Và nếu anh không dám thì anh chính là một con rùa nhát gan!”
“Dù sao anh cũng mua thứ này với giá ba mươi tư nghìn tỷ. Cho chó ăn cũng là tự mình mất công!”
“Những gì cậu Nghĩa có không khác gì một bộ sưu tập huyền thoại!”
“Trên đời này chỉ cần có tiền thì cái gì mà không mua được?”